HANSY bình MAI CÓ LỠ của Trần Thùy Linh


MAI CÓ LỠ

Mai có lỡ đường đời không chung bước
Em riêng mình mang thương nhớ không nguôi
Đêm cô đơn với bao nỗi ngậm ngùi
Giọt lệ nhỏ trên bờ môi mặn đắng

Mai có lỡ tình rơi vào khoảng lặng
Xin anh đừng nhớ đến một chiều mưa
Em bơ vơ trong những phút giao mùa
Ôm đau đớn nghe tâm hồn chết lịm

Mai xa rồi xin anh đừng tìm kiếm
Bến yêu giờ lạc mất chẳng còn nhau
Khúc tình ca vang những điệu u sầu
Bóng dáng cũ nhạt nhòa trong chiều tím

Buổi hẹn nào xin anh đừng lưu luyến
Giấc nghê thường một thuở chẳng còn vương
Ước mơ kia cam trải những đoạn trường
Hiu hắt bóng đêm trăng vàng soi lối

Mai cách nhau,em xin anh đừng vội
Nói bao lời chia cách lịm hồn đau
Dấu yêu xưa nay trót đã úa nhàu
Trăng đêm ấy chỉ còn là hoài niệm

Trần Thùy Linh
*******************  
*
 “Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”. Vui đã ít lại càng nhỏ nhoi, mỏng mảnh, mà buồn thì mênh mông bát ngát đến tắc nghẹn từng hơi thở tâm can. Nào ai muốn tình sầu đưa đến nhưng định mệnh của thần tình yêu là thế - là uất ức nghẹn ngào xa xót như bàng hoàng tiếc nuối những khúc tình phụ MAI CÓ LỠ đau đáu niềm khắc khoải của TRẦN THÙY LINH nghe chát đắng cả tâm hồn.

Mai có lỡ đường đời không chung bước
Em riêng mình mang thương nhớ không nguôi
Đêm cô đơn với bao nỗi ngậm ngùi
Giọt lệ nhỏ trên bờ môi mặn đắng

Xa nhau rổi vẫn ngoái tìm kỷ niệm, vẫn nhắn nhủ đừng nhắc lại quá vãng vàng son một thời đắm đuối tan chảy trong nhau, nhưng kỳ thực dặn KHÔNG là muốn CÓ, để níu kéo chút hương tàn sót lại bởi “Áo nào phai mà chẳng xót chút màu xưa (QD)”

Mai có lỡ tình rơi vào khoảng lặng
Xin anh đừng nhớ đến một chiều mưa
Em bơ vơ trong những phút giao mùa
Ôm đau đớn nghe tâm hồn chết lịm

Cuốn phim hoài niệm như dòng trường thiên cuồn cuộn đổ về, nghe đớn đau nhưng lại thỏa lòng. Bởi đó là những âm vang ngọt ngào nhất đã bám rễ trong tim, cắm sâu trong tâm tưởng nên dù không muốn thì khúc ca dĩ vãng vẫn cứ cứa ngọt ngào vành tim kỷ niệm.

Mai xa rồi xin anh đừng tìm kiếm
Bến yêu giờ lạc mất chẳng còn nhau
Khúc tình ca vang những điệu u sầu
Bóng dáng cũ nhạt nhòa trong chiều tím

Tự hành hạ mình trong bể tình quá khứ giờ trở thành vạc dầu sôi đốt cháy thể phách, tâm hồn. Quằn quại nuối tiếc những đêm hoan lạc trên đỉnh Vu Sơn mà dấu vết vẫn còn hằn sâu mồn một.

Buổi hẹn nào xin anh đừng lưu luyến
Giấc nghê thường một thuở chẳng còn vương
Ước mơ kia cam trải những đoạn trường
Hiu hắt bóng đêm trăng vàng soi lối

Và xin người cứ lẳng lặng ra đi, đừng nói thêm gì trong giờ ly biệt. Bởi người ơi, ủi an dối trá thì làm sao băng bó được con tim đang rỉ máu chết lặng trước ngưỡng cửa tử thần. Định mệnh đã an bài người đến rồi đi, khúc tình phụ đã xướng lên những âm thanh não nề thảm thiết thì ích gì đâu những lời nói sáo rỗng muộn màng lấp liếm của tình đời đen bạc mục ruỗng ân tình.

Mai cách nhau,em xin anh đừng vội
Nói bao lời chia cách lịm hồn đau

Giã biệt nhé và xin người đừng nói gì thêm nữa cả. Cứ hãy để lòng ta lặng lẽ tái tê nát tan với muôn ngàn giông bão của đoạn trường.
Ta khẩn khoản xin người lần sau chót ấy!

Dấu yêu xưa nay trót đã úa nhàu
Trăng đêm ấy chỉ còn là hoài niệm

HANSY


Nhận xét

Bài đăng phổ biến