Bình thơ 15
PHỐ VẮNG ANH RỒI
Anh đi rồi phố vắng chỉ
mình em
Chân lạc bước vần thơ
đêm lạc lõng
Lá vàng úa giữa cõi trần
nhạt mộng
Nghe rụng rời tim bỗng
lạnh bơ vơ.
Dấu yêu à đêm trắng dệt
vần thơ
Hoài trăn trở giữa thẫn
thờ xa ngái
Là hồi tưởng những giận
hờn xưa ấy
Cứ đợi chờ nhưng chẳng
thấy gì đâu.
Vắng anh rồi tim quặn
thắt dòng đau
Hoa nhạt sắc nào khoe
như ngày cũ
Căn gác lạnh gối chăn
hờn không ngủ
Nắng vườn yêu chẳng kết
nụ vương thềm.
Dấu yêu à sao không đến
gần em
Chiều thứ bảy trao tình
môi lịm ngọt
Không bỏ sót từng phút
giây bồng bột
Tim quyện hòa sánh bước
... được không anh?
Dấu yêu à ước vọng mãi
chân thành…
Kiều Trang
*
Được gần bên nhau là
mong ước muôn đời của những kẻ yêu nhau, bởi chỉ cần dăm phút giây xa nhau thì
thời gian cứ dằng dặc như ngàn trùng cách biệt. Thế nhưng, con đường tình là
một cuộc hành trình chứa đầy những quãng đứt gãy, mà ở đó luôn hiện hình bao
trắc trở, dọa đe có thể gây ra những đau đớn cho cả tim lòng. PHỐ VẮNG ANH RỒI
qua những giai điệu của tác giả KIỀU TRANG, là một trong những lời thở than
hoài vọng khi buộc lòng phải tạm biệt người thương.
Anh đi rồi phố vắng chỉ
mình em
Có thật thế không?
Thật ra, con phố vẫn
thế! Vẫn ồn ào, đông đúc, nhộn nhịp… như sóng triều dâng muôn đời của dòng sông
phố thị, vẫn ngựa xe rộn ràng qua lại, vẫn nhoang nhoáng đèn màu của tửu quán,
ca lâu… Và cơ man là người… Nhưng tất cả đó đều vô hình, vô nghĩa trong mắt của
kẻ đang yêu khi con phố bỗng dưng không còn sự hiện hữu dáng hình người ấy nữa!
Chân lạc bước vần thơ
đêm lạc lõng
Lá vàng úa giữa cõi trần
nhạt mộng
Nghe rụng rời tim bỗng
lạnh bơ vơ.
Tâm trạng của những kẻ
đang yêu rất thất thường và phức tạp. Nẻo lòng của họ có thể thăng hoa lên tận
chín tầng mây, nhưng rủi thay, cũng có thể lặn sâu xuống mấy tầng địa ngục.
Trong thế giới tình yêu, dường như khái niệm “mặt đất” hay “trần gian” là một
con số KHÔNG tròn trĩnh và to tướng!
Ôi nắng cũ nhạt mùi
hương dã thảo!
Lạnh màu riêu, tảng đá
nhớ chân đi
Những cánh chim từ quá
khứ bay về
Tà áo mỏng chập chờn
phai sắc bướm
[Đinh Hùng]
Tình yêu là một thứ ma
túy mà tạo hóa trao nhầm cho loài người. Nó gây nên những ảo giác và để lại
những hậu quả khôn lường. Buồn thay, gia tài đó nhiều khi chứa đầy tiêu cực hơn
tích cực. Đúng như một nhạc sỹ nào đó đã viết lời ca: “Đường vào tình yêu có
trăm lần vui, có vạn lần buồn”.
Dấu yêu à đêm trắng dệt
vần thơ
Hoài trăn trở giữa thẫn
thờ xa ngái
Ngay cả khi đang yêu, mà
chỉ vì người ấy phải đi xa vì lý do nào đấy có khi rất cụ thể và thường tình
như đi công tác, chữa bệnh, nghỉ phép, thăm quê… vẫn khiến cho người còn lại ủ
rũ mặt mày, buồn thảm… và không loại trừ có thể ngã bệnh vì… nhớ!
Vắng anh rồi tim quặn
thắt dòng đau
Trong suy nghĩ của họ,
hai người yêu nhau phải luôn dính liền
như hình với bóng. Thiếu một người không chỉ là thiếu cái bóng mà hình
như thiếu gần cả cuộc đời của họ. Tất cả chỉ còn là màn đêm tăm tối với những
nguy cơ tan tành, đổ vỡ, sai lạc… khủng khiếp nhất của cõi trần.
Là hồi tưởng những giận
hờn xưa ấy
Cứ đợi chờ nhưng chẳng
thấy gì đâu.
“Người buồn cảnh có vui
đâu bao giờ”. Tâm trạng u sầu lan tỏa ra không gian xung quanh một màu tang
tóc, nhạt nhòa, u ám…
Nắng buồn thương nhớ bên
nhau
Nhìn lưa thưa lá niềm
đau trong cành
[Bùi Giáng]
Nhận thức thế để thấy
rằng mãnh lực tình yêu có sức mạnh vô cùng kinh khiếp, ảnh hưởng to lớn lên tâm
trạng con người cả hai mặt tích cực và tiêu cực.
Hoa nhạt sắc nào khoe
như ngày cũ
Căn gác lạnh gối chăn
hờn không ngủ
Nắng vườn yêu chẳng kết
nụ vương thềm.
Dẫu là thế, con người
không bao giờ quên đi chút hy vọng sót lại trong góc nhỏ của chiếc hộp
Pandora[1]. Âu đó cũng là liều thuốc trường sinh cuối cùng của Thượng đế giúp
con người vượt qua nỗi ám ảnh đen tối nhất của cuộc đời mình để hướng về ánh
bình minh phía trước.
Dấu yêu à sao không đến
gần em
Chiều thứ bảy trao tình
môi lịm ngọt
Không bỏ sót từng phút
giây bồng bột
Tim quyện hòa sánh bước
... được không anh?
THỜI GIAN là vị giám
khảo công minh đo lường chính xác sự thủy chung và lòng son sắt trong lời hẹn
thề dưới trăng, nhưng NIỀM TIN mới chính là liều doping giúp cho những trái tim
yêu nhau hòa cùng nhịp đập khi muốn cùng hướng về một bến bờ mộng tưởng lâu dài.
Đó cũng là tiếng thì
thầm trong lòng tác giả Kiều Trang khi nhắn nhủ với người thương đang ở rất xa
mà cũng rất gần trong tâm tưởng.
Dấu yêu à ước vọng mãi
chân thành…
HANSY
[1]Hộp đựng niềm Hy vọng
(theo thần thoại Hy Lạp)
Nhận xét
Đăng nhận xét