HANSY bình ĐĂNG ĐẮNG TẦM XUÂN của Thạch Thảo


ĐĂNG ĐẮNG TẦM XUÂN

Gói đầy hồn
lừng lựng dấu yêu
Nghe xuân biếc chảy tràn
môi má
Nghĩ về anh – nghĩ về anh
một mùa thơm rất lạ
Để đêm này… em chẳng phải là em

Hiện diện trong em
chàng trai miền cổ tích
Rực tài hoa tỏa sáng phía chân trời
Ánh mắt nhìn đau đáu buồn vui
Vòng tay ấm mênh mang đời hư thực

Nghĩ về anh – nghĩ về anh
bao điều không thể nói
Ẩn ức đầy hồn – ẩn ức vây quanh
Chỉ trái tim yêu rực lửa chân thành
Sao vằng vặc – đêm ùa về
bóng tối
Vì sao?
yêu người mà không thể nói?
Có phải… có phải là…
Thôi! chẳng nói đâu anh

Gói đầy hồn
lừng lựng dấu yêu
Bạt ngàn xanh – bạt ngàn khát vọng
Đêm chảy thành dòng
Đăng đắng tầm xuân…

Thạch Thảo
***************
*
Tình yêu có tự thuở hồng hoang của nhân loại nhưng muôn đời vẫn mới và không thể nào lý giải hết những lạ kỳ, uẩn khúc và huyền ảo của món quà tặng vô song này của Thượng đế. Có khi hiện hình như bão táp mưa sa, lắm lúc lại êm đềm như dòng suối nhỏ mỏng mảnh ngọt ngào, hiền hòa ẩn mình chập chờn trong thâm sơn cùng cốc của bẫy tình… Và cũng không ít lần mới ngó qua thấy mặt hồ tình phẳng lặng êm ru, có dè đâu phía tận cùng sâu thẳm của đáy lòng  những đợt sóng ngầm luôn đan chéo và giẫm nát trái tim nguyền… 

Hương thầm nhưng chẳng thầm lặng tí nào qua nỗi lòng giông bão cuộn cuồn trong tâm hồn Nàng thơ THẠCH THẢO khi nghĩ về ai đó đã đánh thức ước nguyền xưa cũ, dìu tim về cõi bồng bềnh mênh mang vô định  để chợt thương mình khi ngậm ngùi ĐĂNG ĐẮNG TẦM XUÂN vì cứ ngập ngừng hoài trước ngưỡng cửa của mầm yêu…

Gói đầy hồn
lừng lựng dấu yêu
Nghe xuân biếc chảy tràn
môi má
Nghĩ về anh – nghĩ về anh
một mùa thơm rất lạ
Để đêm này… em chẳng phải là em


Như muốn hòa tan vào nhau trong nỗi dấu yêu *lừng lựng* khi nghĩ về người. Cuồn cuộn sóng tình giữa mê man đắm đuối chỉ một minh định duy nhất là dâng hiến tất cả biếc xuân nồng mặn này vào trong vườn yêu của người, cho đêm dài lộng lẫy đóa phù dung nhật nguyệt…

Hiện diện trong em
chàng trai miền cổ tích
Rực tài hoa tỏa sáng phía chân trời
Ánh mắt nhìn đau đáu buồn vui
Vòng tay ấm mênh mang đời hư thực

Để niềm mơ được biến thành hiện thực, để cổ tích bước thẳng vào đời, cho ánh sáng xuyên thấu của mắt người đốt cháy cả trời xuân, cho kỳ hoa dị thảo của hồn người phả đầy tâm tưởng mê ù và hoang dại... Và vòng tay ấm dịu nồng nàn siết…siết chặt… siết hoài mệnh kiếp của đời ta…

Nhưng… tất cả chỉ là mơ, vẫn mãi là cổ tích…

Nghĩ vê anh – nghĩ về anh
bao điều không thể nói
Ẩn ức đầy hồn – ẩn ức vây quanh
Chỉ trái tim yêu rực lửa chân thành
Sao vằng vặc – đêm ùa về
bóng tối


Dẫu trái tim xuân như núi lửa phun trào, dẫu biển tình réo gọi thuyền yêu, dẫu bao thôi thúc khát khao đốt cháy trong lòng, dẫu thời gian mong chờ ngóng đợi đã chín mùi qua tâm tưởng… mà sao chân cứ mãi ngập ngừng trước ngưỡng cửa địa đàng, không dám bước vào ủ kín trái cấm yêu thương chính giữa lồng tim cháy bỏng đam mê và khát khao hiến tặng?   

Vì sao?
yêu người mà không thể nói?
Có phải… có phải là…
Thôi! chẳng nói đâu anh

Cứ ngẩn ngơ lòng không hiểu vì sao, như mê dại đi trong rối bời của suy tưởng. Có hàng vạn lý do để giải thích nhưng cũng lắm khi chẳng biết bởi nguyên nhân nào ta lại chấp nhận nỗi thương đau cứ mãi dày vò tâm khảm này, để cứ phải ém lòng lại trong ngõ cụt thầm yêu – chỉ cần một mình ta biết rằng đang yêu người mênh mang trường cửu là quá đủ lắm rồi!

Và thật là xa xót đến chao lòng cho một hương thầm khi cố hết sức mình tự bịt kín đường đi của ngọn lửa khát vọng yêu thương đang âm thầm cháy bỏng!

Gói đầy hồn
lừng lựng dấu yêu
Bạt ngàn xanh – bạt ngàn khát vọng
Đêm chảy thành dòng
Đăng đắng tầm xuân…

HANSY
**********************************************************************************************************

Nhận xét

Bài đăng phổ biến