CÒN TIẾNG GỌI-Mỹ Phương

 
CÒN TIẾNG GỌI
 
Anh đi rồi thời gian dài đăng đẳng
Khoảnh khắc buồn sâu lắng chạm vào đêm
Tàn cơn mưa còn quanh quẩn nỗi niềm
Trong ngõ hẹp con tim chừng mệt mỏi
 
Chiều đã tắt dòng đời buông quá vội
Ai đi rồi, lòng vẫn đợi chờ nhau
Nghe lẻ loi tiếc nuối dõi chuyến tàu
Đưa định mệnh vùi sâu về dĩ vãng
 
Quay mặt rồi bóng chiều nghiêng chạng vạng
Đổ khối sầu lai láng tím hoàng hôn
Đường thênh thang thương nhớ luống chập chờn
Mà môi mắt ghen hờn đêm tiễn biệt
 
Vẫn thầm gọi tình yêu trong tha thiết
Đêm xuống dần ai biết một mình thôi
Tàu đã xa, cơn mưa cũng tạnh rồi
Sao vẫn mãi trên môi còn tiếng gọi...
 
Mỹ Phương

*
Tiếng còi tàu – Sân ga đẫm mưa – Nỗi lòng chênh chao giữa hai bờ thương nhớ, dỗi hờn… trong một chiều tiễn biệt khiến TIẾNG GỌI tromg những dòng thơ của MỸ PHƯƠNG như xé toang cõi lòng đơn chiếc, vẽ lên một bức tranh buồn thảm lóng lánh sầu thương diệu vợi, u uất, rệu rã và não nề…
 
Anh đi rồi thời gian dài đăng đẳng
Khoảnh khắc buồn sâu lắng chạm vào đêm
Tàn cơn mưa còn quanh quẩn nỗi niềm
Trong ngõ hẹp con tim chừng mệt mỏi
 
Người đi mang theo cả nguồn sống của một trái tim đang ngồn ngộn yêu thương. Nghe chừng như rã rời khi lê bước trở về khung trời kỷ niệm, đối diện với hoang vu, lạnh lẽo mà thấy lẻ loi, băng giá, tàn hoang… đến buốt rợn, tê cóng cả tâm hồn. Còn chi đâu mà thiết tha, mong ngóng; còn chi đâu mà náo nức, đợi chờ; khi người đi không nói ngày trở lại, khi con tàu cứ xuôi mãi một chiều trên dòng đời vô định mù xa…
 
Chiều đã tắt dòng đời buông quá vội
Ai đi rồi, lòng vẫn đợi chờ nhau
Nghe lẻ loi tiếc nuối dõi chuyến tàu
Đưa định mệnh vùi sâu về dĩ vãng
 
Chiều đã tắt hay lòng người đã tắt, khi ánh nến rỡ ràng yêu thương thuở nao đang chập chờn hấp hối trong một chiều ly biệt? Cái giây phút chia tay cứ như là không phải thực, nhưng lại rất thực này khiến xé nát lòng người ra nghìn mảnh. Ôi, thật là hãi hùng làm sao khi bắt đầu kể từ đây sẽ là những tháng ngày đan xen giữa hy vọng và thất vọng của lắm buổi héo hắt đợi chờ, khiến tâm hồn biến thành một bãi chiến trường khốc liệt giữa nhớ nhung và hờn dỗi, giữa giận và thương… gặm nát con tim mù loà, đau thương, mỏi mòn và tội nghiệp!
 
Quay mặt rồi bóng chiều nghiêng chạng vạng
Đổ khối sầu lai láng tím hoàng hôn
Đường thênh thang thương nhớ luống chập chờn
Mà môi mắt ghen hờn đêm tiễn biệt
 
Dẫu là thế! Dẫu cho dòng đời nhiều nghiệt ngã, bất công với tâm hồn; dẫu người đi là đi mãi không hẹn ngày trở lại, dẫu sân ga lạnh lùng chiều tiễn biệt và con tàu vô tình đến tàn nhẫn cướp mang đi khối yêu thương mà ta hằng ủ ấp, quý trọng, nâng niu… về nơi chốn mịt mù thăm thẳm… dẫu những giọt nước mắt trời mặn chát lùa chan xối xả vào lòng người ở lại trong nỗi niềm đơn côi, buốt lạnh… thì vẫn xin một chút tình còn sót lại trong vành tim kỷ niệm thắp sáng mãi ngọn lửa yêu thương vĩnh cửu trong lòng…
 
Vẫn thầm gọi tình yêu trong tha thiết
Đêm xuống dần ai biết một mình thôi
 
Và xin mãi được gọi thầm tên ai trong gió…
 
Tàu đã xa, cơn mưa cũng tạnh rồi
Sao vẫn mãi trên môi còn tiếng gọi...
 
HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến