HANSY bình MÀU HOANG TÍM VỠ của Mỹ Phương



MÀU HOANG TÍM VỠ

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri

Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu

Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu
Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ....

Mỹ Phương Phạm
***********************
*
Nếu mùa thu khiến con nai vàng tơ non của Lưu Trọng Lưu ngây thơ ngơ ngác trước cổng vườn tình với bao ngỡ ngàng đầu đời của khúc ca tình tự thì lòng thu trong MÀU HOANG TÍM VỠ của nàng thơ MỸ PHƯƠNG PHẠM đã chín muồi với những âm ba khắc khoải của một trường ca tiễn biệt chao chùng…

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri

Chờ đợi là nỗi đau day dứt khôn nguôi của lòng người, càng thê thiết hơn khi phải đợi chờ tình yêu mà mình không hề biết đến bao giờ mới quay đầu trở lại, để mãi hoài đồng vọng tiếng u hoài, trăn trở từng đêm trong hoang mang vì câu trả lời rơi nghĩm vào thinh lặng

Mùa xuân hẹn mùa thu em trở lại
Bên đời đi còn giữ mãi hay không
(Bùi Giáng)

Liệu có thể sẽ xảy ra cảnh “xa mặt cách lòng” hay không khi đường đời thì chứa nhiều bất trắc và cám dỗ, lòng người thì mong manh như giấy chỉ một tia lửa ma mị bén vào là biến thành tro bụi và tác tan đi giữa gió bão của mặt trái tình đời? Sao lời hẹn hò chắc nịch của buổi chia tay giờ bỗng trở thành chênh vênh đến thế, người ơi!

 Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời

Chả lẽ người đi là đi mãi hay sao mà như thấy mất hút vào cuối chân trời huyễn hoặc, để kẻ ở mỏi mòn trong nhớ nhung chờ đợi, gõ canh sầu thắp lửa giữa hư vô, kỷ niệm nào rơi rớt lọt bàn tay, ngày nhung lụa than ôi giờ cháy rụi…

Thời gian tựa cánh chim bay
qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?
(Cung Tiến)

Ngày qua ngày, đêm níu đêm, mùa tiếp tháng… mà mãi hoài tin người vẫn lặng lờ trong vực thẳm nhói lòng của nỗi chờ mong vô vọng. Quá vãng vàng son, kỷ niệm hương trầm… nhưng tóc gió đã thôi bay trong những chiều nhạt nắng, hiu hắt cảnh đời quạnh quẽ bởi cái nghiệt ngã của thời gian như bào mòn, giũa cạn những yêu thương dẫu lòng cứ đinh ninh chung thủy muối gừng của buổi trăng thề

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu

Lơ láo mắt buồn chọc thủng màn đêm trong những canh trường mất ngủ, dội đập vào tim câu hỏi chẳng được trả lời

Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người  đứng ở nơi nao
(Bùi Giáng)

Rồi hóa đá trong tê lạnh não nùng. Mùa hạnh ngộ, chao ôi, sao nghe mà thăm thẳm!

Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu
Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ....

***
Với những ngôn từ đầy mượt mà mại mềm dìu dặt trong giai điệu tình yêu, Mỹ Phương đã đưa người đọc về những bến tình hoang sơ mà mỗi người trong chúng ta ít nhiều một hai lần gì đó đã từng đối diện khi cùng một nửa của mình đồng  hành khám phá cái ẩn mật thiêng liêng của con đường tình sử đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng cũng không hiếm hố hầm đèo dốc của những mảng tối cuộc tình… Để mà bâng khuâng cho cái mong manh của một sân khấu đời đầy huyền thâm và mộng mị!

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến