NẠN ĐẠO THƠ: KHÔNG DUNG TÚNG CHO NẠN VỪA ĂN CẮP VỪA LA LÀNG
NẠN ĐẠO THƠ:
KHÔNG DUNG TÚNG CHO NẠN
KHÔNG DUNG TÚNG CHO NẠN
VỪA ĂN CẮP VỪA LA LÀNG
“Phải
lên tiếng để tránh sự ăn cắp trơ trẽn”
Nhà thơ
Nguyễn Linh Khiếu, “bị hại” trong nghi án kể trên cho biết, ông được nhiều anh
em bạn nghề rỉ tai mới hay thơ của mình được “lấy lại”. Cụ thể, nhà thơ cho
rằng, những hình ảnh như “hoa linh thảo”, “phồn sinh”, “sột soạt ngô dậy thì
thẹn thùng thay xiêm áo” v.v... trích từ hai bài thơ nổi tiếng và ưng ý nhất
của ông là “Hoa linh thảo” và “Phù sa sông Hồng” (đều viết năm 1995, được giải
C cuộc thi thơ của báo Văn Nghệ) đã bị nhà thơ Phạm Phương Thảo lấy lại nguyên
văn trong bài “Linh thảo gọi mùa” đăng trên báo Văn Nghệ số ra ngày 29/12/2018.
Một fan của Linh Khiếu nhận xét: “Linh thảo gọi mùa” chính “đứa con lai” được
pha trộn, cắt ghép từ “Hoa linh thảo” và “Phù sa sông Hồng” bởi từ cấu tứ, hình
ảnh, ngôn ngữ đều giống nhau một cách lạ kỳ. Linh Khiếu cho biết thêm, bản thân
ông ban đầu không định làm to chuyện này, nhưng nhà thơ Trần Đăng Khoa hơn một
lần nói với ông: “anh phải làm rõ, nếu không hiện tượng này sẽ thành cái lệ,
trở thành trào lưu đáng buồn cho văn chương”.
Một điều chỉ
những bạn thân thiết của Linh Khiếu mới biết: hoa Linh thảo vốn không có trong
từ điển thực vật. Đó là cái tên ông bịa ra từ tên người yêu cũ. Đây cũng là
thói quen sáng tác của Linh Khiếu. Trong thơ ông, không thiếu những cái tên
kiểu này, ví dụ như hoa Lam Hạnh (trong bài thơ “Mưa rơi dọc Cam Ranh” được
giải Nhất cuộc thi thơ của Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội, cùng với “Những thiếu nữ
ngoại quốc đứng khóc ở Sơn Mỹ’ và “Hoa Mộc Miên biên giới” đã được đưa vào
giảng dạy trong nhà trường). Ngoài ra còn có hoa Khởi Trinh ông dùng để đặt cho
loài hoa mọc hoang không tên ở quê mà sau này mới phát hiện ra có nơi gọi là
cây vằng (chè vằng).
Nguyễn Linh
Khiếu chia sẻ, ông từng bị đạo thơ nhiều lần. Cách đây hai năm, một tờ báo in
cả 5 bài của ông nhưng dưới tên người khác. Thắc mắc thì được biết, người “đạo”
hóa ra lại là một bạn chơi chung, ông bỏ qua. “Nhưng lần này tôi không bỏ
qua được nữa vì ngay năm ngoái vừa phải nếm một “quả đắng” cho thói xuê xoa
này”, nhà thơ nói. Sự việc cũng liên quan đến bài thơ “Phù sa sông Hồng” ông
viết năm 1995, khi đó tìm ra từ “phồn sinh” Linh Khiếu rất thích: “khanh khách
nước cười màu mỡ phồn sinh”. Đây cũng là một từ không có trong từ điển. Linh
Khiếu cho biết: “Khi đó tôi đã gặp Viện trưởng Viện Ngôn ngữ, và cả nhà thơ Hữu
Thỉnh để hỏi thì hai người đều khẳng định “phồn sinh” không có trong từ điển.
Sau tôi tìm gặp cả nhà nghiên cứu Phùng Tấn Đông, nhà nghiên cứu Nhật Chiêu hỏi
trong văn học phía Nam có ai dùng từ này chưa? Họ trả lời là chưa”.
Sau này, lấy
cảm hứng “phồn sinh” Linh Khiếu viết thành trường ca cùng tên vào năm 2002 và
được chia sẻ rộng rãi trên mạng internet. Tập “Phồn Sinh” mãi chưa xin được
giấy phép cho đến năm 2018. Nhưng trong khoảng thời gian ở dạng bản mềm đó, đã
có hai luận án tiến sĩ nghiên cứu về nó, 28 bài báo nhắc đến và phân tích “Phồn
sinh” như một tác phẩm “đáng kể” của trường ca Việt Nam hiện đại. Thì vào năm
2018 vừa rồi, tác giả Đinh Sỹ Minh lấy tên “Phồn sinh” đặt cho một tập thơ của
mình. Ngược đời hơn, ông Sỹ Minh còn bắn tin với bạn sẽ kiện Linh Khiếu vì tội
“đạo chữ”. “Tôi là người cẩn thận, tất cả các sáng tác của tôi đều đã đăng ký
bản quyền, nhưng để tránh những vụ việc tương tự, có lẽ chúng ta phải nghiêm
khắc nhìn nhận lại vấn đề này, không thể chuyện lớn hóa nhỏ mãi được, bởi bây
giờ người ta đạo văn không chỉ tinh vi mà còn trơ trẽn”, tác giả Linh Khiếu
khẳng định.
“Đạo”
hay “ảnh hưởng vô thức”?
Trong số ba
bài thơ của tác giả Phạm Phương Thảo, bài “Hát cho một người” cũng bị dò ra là
giống đến 70% so với bài “Tiền kiếp” của nhà thơ trẻ Nguyễn Thành Tâm, bút danh
Đại Ngàn.
Chị Tâm cho
biết: “Đến ba người bạn gọi điện báo cho tôi, khuyên tôi lên tiếng đi. Tôi đã
đọc bài thơ của chị Thảo, cảm giác đầu tiên là không thích. Bài này với bài của
tôi giống nhau quá, gần như trùng lặp hầu hết các từ chính, chỉ là đảo vị trí,
nhào trộn một chút. Giống như hai bức tranh, bố cục giống hệt nhau, mảng màu,
cảm xúc cũng giống nhau. Bên này có suối bên kia có suối, bên này có sông bên
kia có sông, bên này có vòng ôm bên kia có vòng ôm, bên này có nụ hôn, bên kia
có nụ hôn, bên này cựa mình thức bên kia cựa mình đòi thức, bên này có tiền
kiếp bên kia kiếp trước... Có bạn đọc của tôi nhận xét là như bản sao, có người
bảo như bản dịch”.
Lật lại thời
gian xuất bản, “Tiền kiếp” của Thành Tâm đăng lần đầu trên facebook ngày 16/10/2018,
sau đó đăng trên báo Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh số ra ngày 20/12/2018. “Hát
cho một người” của Phạm Phương Thảo đăng lần đầu trên báo Văn Nghệ số ra ngày
29/12/2018. Người lên tiếng mạnh mẽ về câu chuyện này chính là nhà văn Y Ban.
Chị có một status ngắn trên trang cá nhân khẳng định đây là vụ đạo văn nghiêm
trọng và đáng xấu hổ.
Nhà thơ Thành
Tâm nói thêm, về chủ đề tình yêu tiền kiếp, chị đã có hẳn một tập thơ gồm hơn
40 bài. Có nhiều bài đã phổ nhạc, có những bài được share rộng rãi như “Thương
đủ mấy nghìn năm”. Nói thêm là tác giả Thành Tâm có thể coi như một “của lạ”
trên văn đàn khi mà các sáng tác của chị đều rất dễ thuộc và có một lượng fan
theo dõi đông đảo. Trung bình một bài thơ có thể lên tới 2.000 lượt like và
hàng trăm lượt chia sẻ. “Trong tình trạng văn hóa đọc ơ hờ như hiện nay, đây có
thể coi là một tác giả ăn khách”, một nhà thơ đàn anh đánh giá.
Cùng ý kiến
về vụ “đạo văn” này, một số tác giả cho rằng, hai bên nên xử lý nội bộ với
nhau, đừng ầm ĩ làm gì vì “cùng ở Hội Nhà văn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ
gặp”. Một số người nêu ý kiến, có thể nhà thơ Phạm Phương Thảo không cố tình
đạo văn, chỉ là vì bị ảnh hưởng trong vô thức. Về lý do này, nhà thơ Linh Khiếu
cho rằng: “Đã là người cầm bút phải đọc rất nhiều, một là để học hỏi, hai là để
tránh. Cũng có trường hợp không phải do đọc nhưng trùng ý tưởng. Song tôi khẳng
định, nếu ảnh hưởng vô thức thì chỉ là một ý, một từ, một hình ảnh chứ không
phải cả một biểu tượng của người ta. Ví dụ “hoa linh thảo nở dọc con đê”, viết
nguyên ra thế, rồi “sột soạt thẹn thùng từng vạt ngô thay áo”... lặp lại cả một
dãy biểu tượng của tác giả”.
Nhà thơ Linh
Khiếu kể thêm: “Tôi với Thảo biết nhau, từ sau khi trên mạng rộ vụ này còn gặp
nhau ba lần, nhưng Thảo coi như không có gì, cũng không giải thích, xin lỗi”.
Tác giả Thành
Tâm thì đắn đo với việc “sẽ lên tiếng như thế nào để không làm tổn thương người
khác vì các nhà thơ đa phần đều có tâm hồn nhạy cảm, mỏng manh”. Sau khi bị
nhiều đàn anh, đàn chị “dọa” nếu không làm rõ ràng, năm mười năm sau có thể bị
kiện ngược, nữ nhà thơ sinh năm 1974 mới đưa ra ý tưởng: nếu chị Thảo nói rằng
vì thích tác phẩm của tôi mà cảm tác, họa theo... thì mọi chuyện đã khác”!
“Báo
Văn Nghệ không có chức năng xử lý vụ này”
Nhà thơ Lương
Ngọc An là thư ký toà soạn của báo Văn Nghệ trả lời câu hỏi của phóng viên về
phương án xử lý nghi án đạo thơ: “Thứ nhất tất cả ý kiến của các tác giả “bị
đạo” đều mới chỉ là nói với nhau và nói với tôi chứ không phải là yêu cầu xử
lý. Thứ hai, quan điểm báo Văn nghệ là không đối thoại tất cả ý kiến trên mạng
xã hội. Thứ ba, báo không có chức năng phân định ai đạo của ai. Tôi cũng nói với
anh Linh Khiếu, nếu cơ quan nào xử lý việc này, báo sẽ đăng thông tin.
Về phía cá
nhân, tôi đã đọc cả mấy tác phẩm này, về mặt định tính thì có một số từ ngữ, ý
tứ trùng. Nhưng để nói có đạo hay không thì không thể lượng hóa được”.
HẠNH ĐỖ
Nhận xét
Đăng nhận xét