LỜI CUỐI CHO CÂU CHUYỆN QUÁ BUỐN -Hoàng Phủ Ngọc Tường
LỜI CUỐI
CHO CÂU CHUYỆN QUÁ BUỐN
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Tôi đọc cho con gái chép một bài viết nhỏ
này xin gửi tới bà con bạn bè thương mến, những ai yêu mến, quen biết và quan
tâm đến tôi. Còn những kẻ luôn đem tôi ra làm mồi nhậu cho dã tâm của họ như
ông Liên Thành và bè đảng của ông ta, tôi không muốn mất thời giờ đối đáp với
họ. Dĩ nhiên bài viết này không dành cho họ.
Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng
mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ
chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng
tâm về cõi Phật. Duy nhất có một điều nếu không nói ra tôi sẽ không yên tâm
nhắm mắt. Ấy là câu chuyện Mậu thân 1968. Vậy xin thưa:
1.
Mậu Thân 1968 tôi không về Huế. Tôi, ts Lê Văn Hảo và bà Tùng Chi (những người lên chiến khu trước) được giao nhiệm vụ ở lại trạm chỉ huy tiền phương- địa đạo Khe Trái (thuộc huyện Hương Trà- tỉnh Thừa Thiên)- để đón các vị trong Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Hòa Bình Thành Phố Huế như Hoà thượng Thích Đôn Hậu, cụ Nguyễn Đoá, ông Tôn Thất Dương Tiềm… lên chiến khu. Mồng 4 tết tôi được ông Lê Minh (Bí thư Trị- Thiên) báo chuẩn bị sẵn sàng về Huế. Nhưng sau đó ông Lê Minh báo là “tình hình phức tạp” không về được. Chuyện là thế. Tôi đã trả lời ở RFI, Hợp Lưu, Báo Tiền Phong chủ nhật… khá đầy đủ. Xin không nói thêm gì nữa.
Mậu Thân 1968 tôi không về Huế. Tôi, ts Lê Văn Hảo và bà Tùng Chi (những người lên chiến khu trước) được giao nhiệm vụ ở lại trạm chỉ huy tiền phương- địa đạo Khe Trái (thuộc huyện Hương Trà- tỉnh Thừa Thiên)- để đón các vị trong Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Hòa Bình Thành Phố Huế như Hoà thượng Thích Đôn Hậu, cụ Nguyễn Đoá, ông Tôn Thất Dương Tiềm… lên chiến khu. Mồng 4 tết tôi được ông Lê Minh (Bí thư Trị- Thiên) báo chuẩn bị sẵn sàng về Huế. Nhưng sau đó ông Lê Minh báo là “tình hình phức tạp” không về được. Chuyện là thế. Tôi đã trả lời ở RFI, Hợp Lưu, Báo Tiền Phong chủ nhật… khá đầy đủ. Xin không nói thêm gì nữa.
2.
Sai lầm của tôi là nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim "Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc.
Sai lầm của tôi là nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim "Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc.
Tôi xác nhận đây là link clip tung lên mạng
là bản gốc cuộc phỏng vấn:
Để chứng tỏ mình là người trong cuộc, tôi
đã dùng ngôi thứ nhất- “tôi”, “chúng tôi” khi kể một vài chuyện ở Huế mậu thân
68. Đó là những chuyện anh em tham gia chiến dịch kể lại cho tôi, tôi đã vơ vào
làm như là chuyện do tôi chứng kiến. Đặc biệt, khi kể chuyện máy bay Mỹ đã thảm
sát bệnh viên nhỏ ở Đông Ba chết 200 người, tôi đã nói: “Tôi đã đi trên những
đường hẻm mà ban đêm tưởng là bùn, tôi mở ra bấm đèn lên thì toàn là máu
...Nhất là những ngày cuối cùng khi chúng tôi rút ra ..”. Chi tiết đó không
sai, sai ở chỗ người chứng kiến chi tiết đó không phải là tôi, mà là tôi nghe
những người bạn kể lại. Ở đây tôi là kẻ mạo nhận, một việc rất đáng xấu hổ, từ
bé đến giờ chưa bao giờ xảy ra đối với tôi.
Cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn này, khi
nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm
1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy. Chỉ vài năm sau tôi
đã nhận ra sai lầm của mình. Đó là sự nguỵ biện. Không thể lấy tội ác của Mỹ để
che đậy những sai lầm đã xảy ra ở Mậu thân 1968.
Tôi đã nói rồi, nay xin nhắc lại:
Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở
đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống
thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia
đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên
mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn
từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng.
3.
Từ hai sai lầm nói trên tôi đã tự rước hoạ cho mình, tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và qui kết tôi như một tội phạm chiến tranh.
Từ hai sai lầm nói trên tôi đã tự rước hoạ cho mình, tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và qui kết tôi như một tội phạm chiến tranh.
Tôi xin thành thật nhìn nhận về hai sai lầm
nói trên, xin ngàn lần xin lỗi.
Sài Gòn, ngày 1 tháng 2 năm 2018
Hoàng Phủ Ngọc Tường.
Lê Công Định:
Đọc lại lá thư của Hoàng Phủ Ngọc
Tường
Tôi đọc đi đọc lại lá thư của Hoàng Phủ
Ngọc Tường về sự kiện Mậu Thân 1968 ở Huế, và nhận ra vài điều sau đây (ngoài
những điều nhiều người đã phân tích rõ):
1)
Nhiều độc giả đọc nhanh nên dễ dàng nhận
định và kết luận rằng lá thư đó vừa là lời sám hối của Hoàng Phủ Ngọc Tường,
vừa là sự thừa nhận quân đội cộng sản Bắc Việt chính là thủ phạm của cuộc thảm
sát Mậu Thân 1968 ở Huế.
Theo tôi hoàn toàn không phải như vậy. Hãy
bình tâm đọc kỹ và lưu ý cách dùng từ của một tay viết giỏi vốn được các trường
lớp tuyên truyền của cộng sản đào tạo và nhồi sọ nhiều chục năm.
2)
Thật vậy, đây đơn thuần là lời xin lỗi về
hành động mạo nhận thiếu trung thực trong cuộc phỏng vấn năm 1981 mà thôi,
không có sự ân hận nào trong đó.
Tuy Hoàng Phủ Ngọc Tường cảm thấy “thống
thiết” trước cuộc tàn sát kinh hoàng đó, nhưng chỉ xem đó là sai lầm, chứ không
phải tội ác. Sai lầm thì rút kinh nghiệm và cùng lắm là xin lỗi, chứ không ân
hận hay sám hối như cảm xúc của thủ phạm khi nhận ra mình đã phạm tội ác tày
trời.
3)
Những “tang tóc thê thảm” mà nhiều gia đình
Huế gánh chịu, theo Hoàng Phủ Ngọc Tường, là do hành động giết oan của “quân
nổi dậy”, chứ không phải của bộ đội cộng sản Bắc Việt. Độc giả cần lưu ý điểm
này.
Chúng ta đều biết, phía cộng sản vẫn gọi
chiến dịch Mậu Thân 1968 là trận “tổng tiến công và nổi dậy”, tức là bộ đội
chính quy Bắc Việt tiến công, còn người dân địa phương nổi dậy. Đó cũng chính
là “học thuyết” quân sự của Lê Duẩn trong chiến tranh Việt Nam.
Vậy, tuy thừa nhận có cuộc thảm sát, nhưng
Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khéo léo đổ lỗi đó cho người dân địa phương ở Huế qua
cách dùng chữ “quân nổi dậy”. Nói cách khác, người Huế giết người Huế, chứ
không hề có bàn tay của quân đội cộng sản Bắc Việt ở đây.
4)
Đoạn nói rằng sai lầm của quân nổi dậy là
không thể chấp nhận từ góc độ lương tâm dân tộc lẫn quan điểm “chiến tranh cách
mạng”, cho thấy Hoàng Phủ Ngọc Tường vẫn biện minh và bảo vệ đến cùng sự vô can
của quân đội cộng sản trong cuộc thảm sát Mậu Thân 1968 ở Huế, bởi họ không chủ
trương như vậy trong cái gọi là “chiến tranh cách mạng”.
5)
Tận phút cuối cùng vẫn tiếp tục che đậy tội
ác của mình và đồng bọn đối với đồng bào Huế bằng một lá thư được viết với ngôn
từ khôn khéo thượng thừa, khiến nhiều người lầm tưởng, cho thấy bản chất của
những tay đồ tể cộng sản là không bao giờ thay đổi.
Do vậy, đừng trông mong vào sự thừa nhận và
hối lỗi về cuộc thảm sát Mậu Thân từ nhà cầm quyền này trong tương lai. Hãy
nhìn cách họ tổ chức ăn mừng nhân dịp 50 năm sự kiện bi thương ấy để biết lòng
dạ họ thế nào. Nếu chế độ này còn kéo dài, tôi tin chắc rằng họ sẽ tiếp tục
nhảy múa như những kẻ vô can
Lê
Công Định
Nhận xét
Đăng nhận xét