Kỳ 133 -ĐẠI PHÁ XƯƠNG GIANG DIỆT 5 VẠN GIẶC, BẮT SỐNG 300 TƯỚNG MINH
Kỳ 133
ĐẠI PHÁ XƯƠNG GIANG
DIỆT 5 VẠN GIẶC, BẮT SỐNG 300 TƯỚNG MINH
Sở dĩ phải đánh mạnh khi quân Mộc Thạnh đã rút chạy như kể
trong phần trước, là cốt phá đi những lực lượng tinh nhuệ của chúng, đề
phòng hậu hoạn về sau và cũng chứng minh cho nước Minh thấy cái giá đắt như thế
nào khi động đến nước Đại Việt. Qua trận truy kích không khoan nhượng này cũng
cho thấy rằng, những lời chiêu dụ ân cần của Nguyễn Trãi chỉ là những đòn tâm
lý chiến chứ không phải thực lòng. Quân Lam Sơn sẵn sàng đánh diệt quân Minh thẳng
tay khi có cơ hội chứ không chỉ đơn giản là buộc chúng phải rút lui khỏi bờ
cõi.
Sau đại thắng ở hướng tây bắc, nghĩa quân Lam Sơn càng có đủ điều kiện
để dồn quân vây Đông Quan và dứt điểm bọn Thôi Tụ, Hoàng Phúc ở Xương Giang.
Các lực lượng quân Lam Sơn rầm rộ hành quân dồn lại để xiết chặt vòng vây. Nguyễn
Trãi vẫn tiếp tục dùng văn chương để lung lạc tinh thần của quân tướng nước
Minh:
“… Ngày nay tôi đã răn bảo quân
lính, dẹp mở dường về cho các ông từ Cần Trạm đến Khâu Ôn, nếu thấy đại quân
qua lại không được xâm phạm mảy may. Các ông, trọng hạn ba ngày, nên thu nhặt
mà đi. Quá hạn ấy mà còn chậm lại, thế là các ông thất tín, không phải lỗi ở
tôi vậy. Kinh thi có câu nói: “Người khác có lòng, ta lường tính xem”. Chắc rằng
các ông sở dĩ ở chậm lại, có ý trông mong vào quân ở thành Đông Quan sang tiếp ứng
chăng? Hay là ở quân Vân-nam sang tiếp ứng chăng? Thì, từ Đông Quan đến đây chỉ
có một ngày đường, không phải hẹn còn có thể tự đến cứu được, há lại nỡ lòng
nào dửng dưng ngồi nhìn không đau lòng hộ ư? Thế thì các ông trông mong về quân
thành Đông Quan đã tuyệt vọng rồi.
Còn như Kiềm quốc công ở Vân Nam
trước đây cùng với các ông cũng vâng mệnh trên họp quân ở đấy. Nhưng Kiềm đại
nhân tuổi cao đức cả, đã sớm biết lẽ phải, thấy việc làm rõ. vừa mới đến bờ
cõi, lập tức sai người dò thăm hư thực, nghe tin trước đây thành trì các xứ Tam
Giang đều đã hòa giải, bèn lui quân về Lâm An, làm bản tâu về triều. Tôi lại
đem những quân nhân của các ông mà tôi đã bắt được đưa đến chỗ Kiềm đại nhân,
nói rõ duyên do, bọn An viễn hầu, Bảo định bá, Lý thượng thư bị chét. Kiềm quốc
đại nhân đã lui quân về Vân Nam rồi. Thế là bọn các ông trông mong về đạo quân ở
Vân Nam lại tuyệt vọng nốt.
Hai mặt trông mong ấy đều đã tuyệt
vọng, mà quân nhân mỗi ngày một bị chết, lương thực lại hết thì các ông còn đợi
gì mà dùng dằng ở lại không đi chứ? Sao mà xét việc câu nệ, mưu việc không sớm
thế? Than ôi, chén nước đã đổ khó mà vét lại được nữa, việc trước đã qua rồi, bỏ
việc ngày nay không mưu tính đến, hối sao cho kịp. Thư nói chẳng hết lời.” (trích
Quân Trung Từ Mệnh Tập)
Với bức tối hậu thư này, Lê Lợi và Nguyễn Trãi đã mong rằng 7 vạn viện
binh còn lại dưới sự chỉ huy của Thôi Tụ, Hoàng Phúc sẽ tự rút lui như quân Mộc
Thạnh, rồi quân ta sẽ thuận thế đánh một trận “dằn mặt” như ở mặt trận tây bắc.
Được như thế, thắng lợi sẽ dễ dàng hơn, trọn vẹn hơn mà sự đổ máu cũng ít hơn.
Thế nhưng bọn Thôi Tụ không trúng kế, vẫn tổ chức tử thủ ở cánh đồng Xương
Giang.
Bất đắc dĩ, Bình Định vương Lê Lợi phải quyết định mở cuộc quyết chiến
tiêu diệt viện binh còn lại của quân Minh. Ngài sai các quân hội nhau bao vây
quân Minh ở Xương Giang, đều thêm quân Thiết đột và voi chiến dưới sự thống
lĩnh của các tướng Lê Khôi, Phạm Vấn, Nguyễn Xí, Lê Hối … lên tiếp ứng cho các
quân.
Ngày 3.11.1427, nhân một đêm mưa gió, quân Lam Sơn mở cuộc tổng tấn
công tại Xương Giang. Từ bốn phương tám hướng, quân ta bắn pháo vào khối quân
Minh, rồi trùng điệp người ngựa, voi chiến đánh dồn lại. Các danh tướng như Trần
Nguyên Hãn, Lê Sát, Lê Khôi, Nguyễn Xí, Phạm Vấn, Lê Hối, Đinh Liệt, Lưu Nhân
Chú, Nguyễn Đình Lý, Lê Văn An … đều tham chiến, thi nhau giết địch. Quân Minh
dù vẫn còn hàng vạn, nhưng vũ khí đạn dược mất gần hết, lương thực không có, thế
quân mệt mỏi cùng cực nên chẳng mấy chốc đã vỡ trận. Tai hại hơn cho giặc, lần
này chúng đã không còn đường đào thoát nữa. Khắp nơi quân dân người Việt chia
nhau chặn hết cả ngã đường thủy bộ, núi non, rừng rậm.
Gần 5 vạn quân Minh bỏ mạng trong trận quyết chiến, số còn lại hơn 2 vạn
quân, 300 tướng cũng bị bắt sống hết cả. Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chép
thêm: “Còn những kẻ chạy trốn thì
trong khoảng không đến 5 ngày đều bị bọn chăn trâu kiếm củi bắt gấn hết, không
sót tên nào.”Theo sử nước Minh, toàn bộ đạo viện binh của Liễu Thăng đều bị
diệt và bị bắt, chỉ có duy nhất một viên chủ sự tên Phan Hậu là chạy thoát được
về nước. Số chiến lợi phẩm khổng lồ thu được từ đạo quân Minh được sách Lam Sơn
Thực Lục miêu tả lại: “Giáo mác, lừa ngựa, vàng bạc, lụa là, gấm, đoạn, từng
hòm, từng đống, chứa chất như núi, không thể kể xiết!”
Chiến thắng Xương Giang khép lại chiến dịch Chi Lăng – Xương Giang
thành công tốt đẹp. Kể từ lúc Hưng Đạo vương Trần Quốc Tuấn đại phá quân Nguyên
ở trận Bạch Đằng năm 1288, chưa từng có lần nào người nước ta được đắc thắng
như thế đối với phương bắc. Không chỉ là một trận chiến định giang sơn, mà âm
vang để lại của chiến dịch Chi Lăng – Xương Giang còn vọng mãi đến ngày nay Hậu
thế luôn nhắc đến chiến dịch này như một trong những chiến công hiển hách nhất
trong suốt cả hàng ngàn năm lịch sử dựng nước và giữ nước.
Quốc Huy
Nhận xét
Đăng nhận xét