Kỳ 131 -BỊ QUÂN LAM SƠN VÂY KHỐN THƯỢNG THƯ NHÀ MINH CÙNG ĐƯỜNG TỰ VẪN
Kỳ 131
BỊ QUÂN LAM SƠN VÂY KHỐN
THƯỢNG THƯ NHÀ MINH CÙNG ĐƯỜNG TỰ VẪN
Sau cái chết của Lương Minh trong trận Cần Trạm, bọn Lý Khánh, Thôi Tụ,
Hoàng Phúc cố gắng tổ chức lại lực lượng tiếp tục nhằm hướng thành Xương Giang
mà hành quân. Do tin tức bị chậm, tướng giặc vẫn cho rằng thành Xương Giang vẫn
chưa bị công phá. Chúng hy vọng rằng sẽ vượt qua được sự đánh phá dọc đường của
quân Lam Sơn để vào thành Xương Giang dưỡng thương, dùng thành trì làm chỗ tiến
thủ.
Qua diễn biến có thể thấy quân Minh tiến sang lần này là một đội quân rất
kỷ luật và tinh thần chiến đấu cực cao khi bị mất liền hai tướng soái mà vẫn có
thể giữ vững hàng ngũ tiến lên phía trước. Tuy nhiên, thế của giặc đã mất. Mọi
hành động của quân Minh đều nằm trong tính toán của các tướng lĩnh Lam Sơn.
Quân ta dù không vượt trội về lực lượng, nhưng hoàn toàn nắm thế chủ động trong
chiến dịch diệt viện này.
Trận Phố Cát – Lý Khánh cùng kế tự vẫn
Với ý nghĩ rằng thành Xương Giang vẫn còn do đồng đội chiếm giữ, viện
binh nước Minh vẫn giữ được tinh thần mà cố sức chiến đấu. Về phía quân Lam
Sơn, các tướng của ta đã không cố gắng khép chặt vòng vây ở Cầm Trạm, cố tình mở
đường cho quân Minh tiến xuống. Địa hình từ Cần Trạm trở xuống là thung lũng hẹp
và đồi thấp, rừng thưa. Quân ta tập họp lại lực lượng, lợi dụng địa hình theo
đường tắt đi gấp bám sát theo sau quân Minh.
Ngày 18.10.1427, quân Lam Sơn tấn công quân Minh tại Phố Cát (Phố
Tráng, Lạng Giang, Bắc Giang ngày nay). Tại nơi này, phục binh của quân ta đã xếp
đặt sẵn từ trước. Khi quân Minh đến, phục binh trỗi dậy chặn ngang đường tiến.
Các tướng Lê Sát, Nguyễn Đình Lý, Lưu Nhân Chú tung hết lực lượng đánh vào hậu
quân của giặc. Bị vây đánh dữ dội từ cả hai mặt, quân Minh lâm vào cảnh tiến
thoái lưỡng nan. Thượng thư bộ công nước Minh là Lý Khánh lúc này đang bệnh nặng,
lại cùng kế, đã tự thắt cổ chết trong quân.
Trận Phố Cát kế thúc nhanh chóng với tổn thất khá nặng nề cho quân
Minh. Giặc bị giết đến 1 vạn quân, xác nằm chồng chất lên nhau trên một ngọn đồi,
dân gian về sau gọi là đồi Mả Ngô. Quân Lam Sơn bắt được trâu bò, lừa ngựa,
quân trang nhiều không kể xiết. Thôi Tụ, Hoàng Phúc là những tướng lĩnh còn lại
không còn kế sách gì, chỉ biết cố gắng chỉ huy quân lính vừa đánh vừa rút khỏi
trận địa, miễn cưỡng tiến về hướng thành Xương Giang. Lê Sát cùng các tướng
cũng giãn ra tái tổ chức lại, chuẩn bị đánh bồi những đòn mới.
Vây khốn Thôi Tụ tại Xương Giang
Sau bao phen khốn đốn, Thôi Tụ cuối cùng cũng dẫn quân Minh đến được
trước thành Xương Giang. Nhưng niềm hy vọng cuối cùng của quân Minh đã khép lại.
Ngay trước mắt quân tướng giặc, một thành trì Lam Sơn sừng sững chắn ngang đường.
Thôi Tụ, Hoàng Phúc nhất thời chẳng biết tiến thoái đi đâu, bèn đem quân đóng
giữa đồng trống, đắp lũy đất thành vòng mà cố thủ.
Bình Định vương Lê Lợi vẫn muốn chừng cho giặc một con đường sống để nối
lại mối bang giao về sau, nên đã sai Nguyễn Trãi gởi thêm hai bức thư chiêu dụ.
Thư viết:
Tôi nghe: quân của Vương giả, cốt trên thuận òng trời, dưới hợp lòng
người. Nay các ông vâng mệnh đi đánh dẹp, chỉ nên trên xét lòng trời, dưới thuận
việc người. Trước đây cái tai họa đắm thuyền [trước đó quân Minh hành quân
đến Quảng Tây thì bị đắm thuyền chết khá nhiều lính], thì trời đã răn bảo
rõ lắm. Phàm quân đi qua một đường nào, việc chạy trốn hại thường thường có đến
bao nhiêu người, nhân dân chừa oán lại quá lắm. Các ông bỏ việc ấy không xét đến
mà xông pha nguy hiểm, khinh xuất tiến quân. Kinh Dịch có câu nói rằng: “Quân
đi phải có kỷ luật, nếu không có kỷ luật thì dẫu phải cùng gặp sự không hay”.
Huống chi lòng trời lòng người đã như thế mà các ông còn cố gượng cứ làm, thì tự
mua lấy thất bại, há chẳng đáng ư?
Vả lại, bọn An Viễn hầu [Liễu Thăng], Bảo định bá [Lương
Minh], Lý thượng thư [Lý Khánh] lại nối nhau bị chết, quân không người
thống lĩnh, và không theo kỷ luật, chẳng bại vong sao được. Xin các ông nên
chóng lui quân, đóng lại ở đất Long Châu, Bằng Tường[thuộc Quảng Tây, Trung Quốc], tôi
lập tức đem ngay các quan lại quân nhân đã bắt được ở các thành đến ngoài cõi,
trả lại hết cả. Và đem người vàng đã đúc, sai người đi theo, dâng biểu vào cống
để nước nhỏ tôi được hết lễ thờ nước lớn, mà nước lớn được hết đạo vỗ yên người
xa. Làm một việc mà được hai điều lợi, hai bên đều tốt cả. Thế không phải là
may lớn cho nhân dân cả thiên hạ ư? Các ông nếu còn dùng dằng lâu ngày, chứa
lòng nghi ngờ, làm hỏng mưu kế, tôi sợ rằng các ông sẽ chết vùi xương trong bụng
cá ở Xương Giang, còn có ích gì đâu?Thư này gửi đến, kính xin trả lời cho biết.
(trích Quân Trung Từ Mệnh Tập)
Một lần nữa Lê Lợi và Nguyễn Trãi lại thể hiện thiện chí rất lớn khi mà
phần thắng hầu như đã nắm gần chắc trong tay quân ta. Sự toan tính của Lê Lợi
không chỉ gói gọn ở việc thành hay bại trong một cuộc chiến, mà còn nghĩ làm thế
nào để giành được độc lập với các giá phải trả về sinh mạng ít nhất và đảm bảo
cho một đất nước mới tái sinh có được nền hòa bình lâu dài. Lê Lợi chấp nhận là
bên chủ động gây dựng lại lòng tin, gây dựng lại mối quan hệ hữu hảo đối với đế
chế Minh đang say máu chiến tranh. Việc này chỉ trông cậy vào tài văn chương của
Nguyễn Trãi.
Bọn Thôi Tụ đã cùng đường, nên khi nhận được thư đã hồi đáp, ngỏ ý muốn
đầu hàng. Tuy nhiên, với 7 vạn quân còn lại trong tay, Thôi Tụ vẫn chưa cam tâm
làm bại tướng. Giặc vẫn đắp lũy đất, đêm bắn pháo hiệu mong quân từ thành Đông
Quan, Chí Linh đến cứu. Rõ ràng thiện chí của ta vẫn chưa đủ khuất phục được giặc,
mà cần phải dùng thêm võ lực. Bình Định vương Lê Lợi biết được giặc chỉ giả vờ
xin hòa, nhất quyết không cho hòa mà càng tăng cường bao vây. Quân ta canh
phòng chặt chẽ ở thành Đông Quan, khiến Vương Thông hết đường ứng cứu đồng bọn.
Quân giữ thành Chí Linh muốn đem quân lương xuất thành chu cấp cho Thôi Tụ,
nhưng Trần Nguyên Hãn chặn ngang đường tiếp vận, cũng không làm được gì ngoài
việc phó mặc cho viện binh tự sinh tự diệt. Ở biên thùy, các ải Pha Lũy, Chi
Lăng, Mã Yên, Bàng Quan… cũng đều có quân Lam Sơn bịt kín, nội bất xuất ngoại bất
nhập.
Đồng thời với các biện pháp củng cố việc bao vây địch ở mặt trận phía
đông bắc, quân Lam Sơn cũng tiến hành các bước phá thế ghìm nhau với 5 vạn quân
của Mộc Thạnh ở Vân Nam. Đây cũng là chỗ cuối cùng mà bọn Thôi Tụ, Hoàng Phúc
hy vọng có thể giúp chúng lật ngược tình thế.
Quốc Huy
Nhận xét
Đăng nhận xét