LỠ LÀNG


LỠ LÀNG

Mình có duyên mà đâu nào bén nợ
Nên cuối cùng đành dang dở rẽ chia
Em hỡi Em, xa xót phút chia lìa
Khi ái cảm dần tan vào huyễn ảo.

Nào còn đâu những tháng ngày thơm thảo
Đêm rồi đêm dậy đốm bão yêu thương
Thôi hết rồi, tắt lịm những con đường
Khi cuối nẻo trời uyên ương dẫy chết.

Đau biết mấy những gì mình đan dệt
Với mong chờ rộn rã kết mùa vui
Mùa yêu xưa sao đành phải chôn vùi
Khi hai đứa luôn bùi ngùi thương cảm.

Trời quá vãng một màu đen ảm đạm
Mắt hoen nhòe ướt đẫm khúc từ ly
Ngày mai đây nào có ước mơ gì
Trên gác cũ dõi tìm hương kỷ niệm…

HANSY 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến