CẦU MONG


170
CẦU MONG
[Giao cổ]

Khiến đau duyên phận nghẹn chan sầu
Tháng Bảy năm nào cũng thẩm ngâu
Nỡ xéo tim lòng thêm xót dạ
Làm cho dương thế phải hoen màu
Ngưu Lang lệ đẫm niềm thương nhớ
Ngút nẻo ươm chờ Chức Nữ châu
Ô Thước thầm mong liền ái nhịp
Giúp mơ hiệp cẩn sớm tâm đầu

Giúp mơ hiệp cẩn sớm tâm đầu
Lau giọt sương buồn sáng rỡ châu
Hiệp Phố mau về thơm biếc phận
Tầm Dương sớm lại thắm tô màu
Vun triền hạnh ngọt ngào dây ái
Rạng rỡ môi thề bạt cõi ngâu
Đừng nữa đôi đường lâm khổ lụy
Khiến đau duyên phận nghẹn chan sầu

HANSY

THẮM TRẦU

Mộng hỡi làm sao cứ phải sầu
Đâu vì tháng bảy dội mưa ngâu
Mà cho dạ thắm hòa chung nẫu
Lại để lòng say nhạt mất màu
Lệ khẽ giăng hờn chen mắt nẫu
Mi buồn rót giận tưới thầm châu
Người ơi cánh nhạn chờ mong bậu
Hãy dệt cùng ta ước nguyện đầu

Hãy dệt cùng ta ước nguyện đầu
Cho tình khỏi lụy ướt màn châu
Hoài xây dạ đắm không tàn nẫu
Chẳng rữa lòng say mãi kết màu
Cất bổng gam chờ ru vọng ấu
Ngân rền phím đợi trải bồng ngâu
Tìm hương lại ghép hòa duyên ngẫu
Mộng hỡi làm sao cứ phải sầu.

Hà Thu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến