GỞI VỀ CHỐN TỊCH LIÊU-Thùy Linh

 
GỞI VỀ CHỐN TỊCH LIÊU
 
Nắng hạ về ru những áng mây xanh
Thềm lưu luyến khơi giấc lành một thuở
Kỉ niệm xưa hững hờ câu nhung nhớ
Mộng chênh chao bỡ ngỡ giấc mơ đầu.
 
Ước nguyện nào đau đáu những hờn sâu
Mùa yêu ấy còn đâu mà chờ đợi
Gió miên man gởi điều gì đang tới
Nghe nhịp tim chới với những cung buồn.
 
Tận trong lòng cuồn cuộn nỗi sầu tuôn
Câu chua xót đánh tan nguồn hạnh phúc
Bao dấu yêu vực trào nhưng bất lực
Bóng hình xưa có lúc chợt phai mờ.
 
Một cõi tình tạm bợ đã tàn mơ
Thoảng đâu đó nỗi đau đang hiện hữu
Dở dang rồi mịt mù ngày đoàn tụ
Cầu linh hồn yên ngủ chốn tịch liêu…
 
Thuỳ Linh

*
Mùa hạ đến với những bông lửa lập lòe của hoa phượng làm cho cánh nắng thêm rỡ ràng giữa bầu trời trong xanh lồng lộng mây vàng bát ngát dìu nhau về phía cõi ước thênh thang… Có ai nghĩ cảnh vật tưng bừng sức sống như thế lại làm cho cõi lòng một kẻ tình si chợt chùng xuống giữa miên man kỷ niệm đau buồn trong vọng vang khúc tình phụ của mùa hạ năm nào. Hãy cùng hòa vào tâm trạng của THÙY LINH trong giai điệu GỞI VỀ CHỐN TỊCH LIÊU để ngỡ ngàng như đang chìm đắm trong một khúc thu sầu đâu đó.
 
Nắng hạ về ru những áng mây xanh
Thềm lưu luyến khơi giấc lành một thuở
Kỉ niệm xưa hững hờ câu nhung nhớ
Mộng chênh chao bỡ ngỡ giấc mơ đầu.
 
Thời gian thường là phương thuốc nhiệm mầu làm nhạt phai những đớn đau đã từng cày xới lên cơ thể và trí óc ta, nhưng hỡi ôi, có những tâm hồn mỏng manh đến dễ vỡ khiến cho liệu pháp thời gian cũng khó hàn gắn lại vết thương lòng đã vỡ vụn! Nếu trên trời đang rộn rã tiếng ve ngâm, dưới lòng đường nô nức bao bóng người lẫn ngựa xe qua lại mà kẻ ấy vẫn thấy mình như đang chìm đắm trong khung cảnh buồn chán, tịch liêu thì quả thật bệnh tương tư lậm đắng mất rồi!
 
Bước đi là mấy dặm trường
Sầu nghe xuân động trong vườn lá xanh
Nụ cười môi tắt đi nhanh
Màu se sắt dựng âm thanh điêu tàn
[Bùi Giáng]
 
Quả thế! “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Xưa nay, thường những cơn mưa mới hay dìu lòng người về nơi ảm đạm, thê thiết, sầu đau…  chứ màu nắng, mà long lanh của nắng thủy tình mùa hạ thì dường như hiếm khi khiến tâm trạng con người rơi vào ủ dột, xa xót... Thế nhưng, dường như sau màn mưa ảo ảnh của giọt lệ si tình, tất cả chỉ còn là những vương mang lụy phiền của tháng ngày xa xưa biền biệt cũ.
 
Ước nguyện nào đau đáu những hờn sâu
Mùa yêu ấy còn đâu mà chờ đợi
Gió miên man gởi điều gì đang tới
Nghe nhịp tim chới với những cung buồn.
 
Sự thảng thốt khi niềm đau ập đến khiến ta hình dung những đổ vỡ này không hề được người trong cuộc dự kiến sẽ xảy ra. Mà cũng phải! Nào có ai nghĩ tình yêu của mình sẽ có ngày tan tành như bọt biển phù du. Nhưng cõi vô thường là thế. Vui mừng thì nhỏ giọt mà buồn khổ lại vô cùng! Tình yêu là một cỗ máy diệu kỳ, nhưng vì quá tinh vi nên chỉ một chút sai sót trong lập trình cũng đủ đưa nó rơi vào thảm họa.
 
Nắng không vàng nữa
Thế rồi heo may
Người không đợi nữa
Thế rồi chia tay...
[Giang Tuấn Đạt]
 
Khi vườn tình mở ra, cả trái đất dường như đầy hoan lạc. Khi mộng tình tan nát, vũ trụ này như thể bãi tha ma. Mà tại sao ngày trước đến với nhau với bao âm hưởng nồng nàn, rồi chỉ sau một thời gian tất cả mầm yêu dường như đều quằn quại trong ráng chiều hấp hối? Có lẽ vì, tình yêu là sự cộng hưởng và đắp xây từ hai phía. Khi đối tác đã buông tay chực chờ xé bỏ hiệp ước lòng tin thì dẫu ta có nỗ lực níu kéo đến bao nhiêu cũng chả có ích lợi gì…
 
Tận trong lòng cuồn cuộn nỗi sầu tuôn
Câu chua xót đánh tan nguồn hạnh phúc
Bao dấu yêu vực trào nhưng bất lực
Bóng hình xưa có lúc chợt phai mờ.
 
Khi ở xa, tình yêu lóng lánh như những viên kim cương huyền ảo, nhưng khi lại gần thì hỡi ôi, đó chỉ là những giọt nước mắt thương đau. Nhưng mấy ai nhận ra rằng, tình yêu chỉ là những ảo ảnh trong tâm trí của người đang yêu vẽ vời ra để tự huyễn hoặc mình. Thậm chí khi nó vỡ vụn rồi, không ít kẻ tình si cứ ấp ôm những mảnh vỡ điêu tàn đó qua rất nhiều năm tháng mà không hề biết đã tự làm tổn thương thêm trái tim khờ khạo giữa gian ác của tình trường.
 
Tình yêu như là bọt nước,
Vỡ trên năm ngón tay mềm,
Chỉ trái tim là dại dột,
Chẳng bao giờ chịu lãng quên.
[Đào Phong Lan]
 
Giấc mơ nào rồi cũng đến cuối con đường, dù có tự dối lừa lòng mình mấy nữa cũng không thể chối từ thực tại. Người đã đi từ độ tình rạn nứt, duyên đã chùng từ dạo bặt đường tơ… Thôi hết rồi những buổi đón cùng đưa, lời thề hẹn vành môi giờ cũng thẹn, quá vãng ơi ngủ vùi trong sâu kín, cho cõi lòng an nghĩ giữa phù du…
 
Một cõi tình tạm bợ đã tàn mơ
Thoảng đâu đó nỗi đau đang hiện hữu
Dở dang rồi mịt mù ngày đoàn tụ
Cầu linh hồn yên ngủ chốn tịch liêu…
 
Dường như cuộc đời THÙY LINH thấm đẫm những khúc oan tình dang dở nên tiếng lòng qua thơ luôn vọng tiếng nghẹn ngào, khắc khoải, chua cay… Dẫu tác giả hằng cầu mong được ngủ vùi trong quên lãng của tình xưa nhưng e rằng quá vãng ngày nao cứ gọi về những đớn đau khi kỷ niệm tình yêu mải miết chạm sướt tim hồng trong mỗi lần ngoái lại…
 
HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến