Bình TRỞ VỀ -Chi Lan


TRỞ VỀ

Em về phố chợ ngày xưa 
Hai đầu quang gánh nắng mưa dãi dầu
Dáng tà in đáy sông sâu
Hát câu quan họ: Qua cầu gió bay.

Em về nhuộm tóc màu mây
Gió tung áo mới gói đầy nhớ nhung
Làn môi sót nếp thẹn thùng
Day màu chỉ, ngắm sương chùng bến xa.

Em về xem mướp vàng hoa
Cầu ao vãng cá, mây xa soi gần
Hàng hiên xanh ngát tầm xuân
Nhớ lời thơ cũ lòng buâng khuâng buồn.

Em về đổ lá mưa tuôn
Khói mây nhuộm bóng hoàng hôn tím chiều
Trăng hoài hát khúc cô liêu
Gửi vào sương khói lời yêu tím bầm.

Chia tay tưởng đã mấy lần
May rằng trước ngõ mùa xuân hãy còn!

CHI LAN
*********
*
Những điệp từ VỀ chênh chao giữa hai bờ nhớ thương của khung trời hồi tưởng như đưa võng giữa lòng người đang man mác trên quãng đường hồi cố dĩ vãng vàng son của tháng ngày mật ngọt ân tình khiến cuộc TRỞ VỀ của tác giả CHI LAN càng làm cho khung cảnh thêm đậm đà hương vị của một huyễn tình xa vắng…

Em về phố chợ ngày xưa 
Hai đầu quang gánh nắng mưa dãi dầu

Dãi dầu giữa dòng đời xuôi ngược là thế nhưng dễ nào quên được “chợ tình” ngày nao vẫn mãi hoài bồng bềnh trong tiềm thức yêu thương vẫy gọi tìm về khung trời hoa mộng cũ, ở đó đẫm ngát dáng hình của một thuở nguyên sơ, luyến láy, chập chùng… 

Dáng tà in đáy sông sâu
Hát câu quan họ: Qua cầu gió bay

Rồi lần giở lại những trang tình sử mà lâu nay bởi bộn bề “quang gánh” mà không kịp ngó ngàng. Cứ ngỡ rằng thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu xóa nhòa dĩ vãng, chữa lành vết thương lòng… Nhưng không, những gì tiêu biểu còn sót lại sau một cuộc tình luôn ghi đậm dấu ấn trong hồn, chỉ cần thổi nhẹ lớp bụi thời gian là ngọn lửa yêu thương ngày nao sẽ bùng lên rực rỡ trong đám tro tàn dĩ vãng…

Em về nhuộm tóc màu mây
Gió tung áo mới gói đầy nhớ nhung
Làn môi sót nếp thẹn thùng
Day màu chỉ, ngắm sương chùng bến xa.

Có những thứ thật gần gũi, thân quen, giản đơn, hầu như không chút ý nghĩa nào… thậm chí ngày xưa bày ra rò rọ trong các cuộc hẹn hò mà ta chả bao giờ thèm đoái hoài ngó tới nhưng lạ lùng thay khi cuốn phim quá vãng chầm chậm quay về thì lại hiện lên mồn một ngay trước mắt ta… Chẳng biết để làm gì?!

 Em về xem mướp vàng hoa
Cầu ao vãng cá, mây xa soi gần
Hàng hiên xanh ngát tầm xuân
Nhớ lời thơ cũ lòng buâng khuâng buồn.

Ồ! Té ra là xuất cảnh để gợi tình! Bởi vì ngày xưa khi đang choáng ngợp giữa giao hoan của môi tình trong những lần tim hồng hòa nhịp bồng lai cả hai không còn nhìn thấy hay nhận biết những gì của cảnh vật xung quanh nhưng trong vô thức những chi tiết phụ này sẽ không thể thiếu để hoàn thành một bức tranh diễn đạt tình yêu đôi lứa trong giây phút thần tiên hò hẹn.

Từ cái nền vô thức này vọng vang trong tâm hồn những giai điệu tình yêu quá vãng, để rồi cuối đoạn đường hồi tưởng, chợt nhận ra rằng tất cả những gi vừa lướt qua tâm thức – dẫu ngọt ngào chống chếnh say sưa – vẫn chỉ là những gì không thực, bởi đó chỉ như là những ảnh ảo của một gương phẳng, giống thật đó nhưng giờ đây nào còn nắm bắt được? Bởi chân lý hiển nhiên của cuộc đời này là làm sao ta có thể “tắm được hai lần trên chỉ một dòng sông”?

Em về đổ lá mưa tuôn
Khói mây nhuộm bóng hoàng hôn tím chiều
Trăng hoài hát khúc cô liêu
Gửi vào sương khói lời yêu tím bầm.

Dẫu những hoài vọng tình yêu có làm tha thắt trái tim lòng, có làm cho những vết thương tình đã cũ xưa tấy sưng nhức nhói trong cuối chiều thẫm tím, vẫn cứ ước ao – dù chỉ một lần nhỏ nhoi ít ỏi – được trở về tắm gội trong dòng sông tình tự yêu thương quá vãng…

Chia tay tưởng đã mấy lần
May rằng trước ngõ mùa xuân hãy còn!

Mà xưa nay mấy ai đành lòng quên những  kỷ niệm đẹp của đời mình, cho dẫu những kỷ niệm đó có thể làm cho ta xót xa mỗi khi nhớ lại…


HANSY
**************************************************************************************************************************************************************

Nhận xét

Bài đăng phổ biến