Bình 22-VỀ ĐI ANH-Jana Phung

 
Bình thơ 22
VỀ ĐI ANH
 
Noel này
anh có trở về không
Cầu tình bắc trên dòng sông còn đó
Với bóng dáng một người con gái nhỏ
Vẫn đêm ngày cứ vò võ đợi mong.
 
Về đi anh
cho rực ấm mùa đông
Cùng dạo phố ngắm hàng thông lóng lánh.
Khăn quàng cổ em giả vờ như chảnh
Tựa thuở đầu ta dưới ánh trăng đêm.
 
Về đi anh
Kẻo nỗi nhớ dài thêm
Rồi thấm đẫm cả giọt mềm môi mắt
Khiến má thắm cũng tàn phai tái nhạt.
Bản ca tình chẳng thể hát trong khuya.
 
Về đi anh
Cho thôi cảnh cắt chia
Bình minh nở đón từng tia nắng mới
Tim rộn rã mình cùng vui phấn khởi
Thật yên bình chẳng chấp chới mông lung.
 
Về đi anh
Cho thỏa ước mộng chung
Hoàng hôn khép nhánh lan rừng ta ngắm
Niềm vui tỏa buông ra từ sâu thắm
Hạnh phúc... nồng nàn... đằm thắm.... dịu êm.
 
JANA PHUNG

*
Mùa đông về kéo theo tiết trời se lạnh, càng vào giữa mùa đông, càng gần lễ Noel, càng  khiến lòng người thêm thấy rõ nỗi cô đơn, trống trải… giữa căn phòng đơn chiếc, để mà thương , mà nhớ, mà trông ngóng… một ai kia đangbiền biệt phương nào… Nỗi khát khao hạnh ngộ tương phùng khiến tận đáy lòng bật lên những âm vang thê thiết, mời gọi: VỀ ĐI ANH mà Nàng thơ JANA PHUNG đã thay bao người nói lên cái khát vọng chờ mong hơi ấm cũ về sưởi lòng băng giá mới.
 
Noel này
anh có trở về không
Cầu tình bắc trên dòng sông còn đó
Với bóng dáng một người con gái nhỏ
Vẫn đêm ngày cứ vò võ đợi mong
 
Dòng suy tưởng dần trôi vào vùng kỷ niệm. Ở đó, mỗi góc đường,  mỗi con phố dẫu cảnh vật vẫn y hệt ngày nao nhưng giờ thiếu bóng người tình đã biến thành hoang mạc trong thức cảm tình yêu. 
 
Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
[Bùi Giáng]
 
Người ở đâu sao không trở lại cùng ta, cho cảnh vật bừng lên cùng hoa lá, cho mùa đông không còn là lạnh lẽo, để quá vãng tình thắm ngọt lại bờ môi. Nào những chiều ánh phố rực đón đưa, lẫn những đêm trăng khuya nghiêng đầu hò hẹn…
 
Về đi anh
cho rực ấm mùa đông
Cùng dạo phố ngắm hàng thông lóng lánh.
Khăn quàng cổ em giả vờ như chảnh
Tựa thuở đầu ta dưới ánh trăng đêm.
 
Nỗi chờ mong quặn xé cả tim lòng. Sao tình tự lại vướng nhiều cách biệt? Để một người biệt biền nơi cuối gió, kẻ đầu sông đồng vọng khúc tương tư. Để từng khuya nghe nỗi nhớ thì thầm, ray rức mãi khi gối chăn quạnh quẽ…
 
Em chờ anh không biết có hoa tàn
Có trăng khuyết, có sương chiều, mưa tối
Em chỉ biết có nỗi lòng mong đợi
Em chờ anh không ngại kém dung nhan
……
Em chờ anh không nghĩ đến thời gian
[Tế Hanh]
 
Chờ đợi là hình phạt khủng khiếp của những trái tim đang yêu nhau. Càng rã rời, dã dượi hơn khi không biết đến bao giờ mới đến cuối đường mong ngóng. .. Ngục tù chờ đợi không chỉ giam hãm tuổi thanh xuân mà còn làm nhạt phai đi cái hương nồng tình tự, bởi ai mà biết được nửa kia có chung thủy tựa nửa này?
 
Về đi anh
Kẻo nỗi nhớ dài thêm
Rồi thấm đẫm cả giọt mềm môi mắt
Khiến má thắm cũng tàn phai tái nhạt.
Bản ca tình chẳng thể hát trong khuya.
 
Dẫu vậy, niềm tin không hề lay chuyển dẫu có đôi lúc ngần ngừ. Người phương này vẫn “dụ khị” kẻ phương kia bằng những viễn cảnh thần tiên từ ngoại vật đến cái tâm hồn đang rướm lệ, nhưng sẽ bừng rỡ niềm hoan trong buổi đón ai về…
 
Về đi anh
Cho thôi cảnh cắt chia
Bình minh nở đón từng tia nắng mới
Tim rộn rã mình cùng vui phấn khởi
Thật yên bình chẳng chấp chới mông lung.
 
Nhưng thực tại ê chề luôn vặt dằn tâm trạng, bởi cái lạnh của mùa đông nào thấm thía gì so với cái băng giá đang đặc quánh trong nỗi lòng cô phụ. Nhắc làm chi kỷ niệm xa vời đang có nguy cơ chìm vào quên lãng khi người đi chẳng sót lại chút hơi ấm nào sưởi kẻ cô liêu…
 
Nhắc làm chi? Ôi! nhắc làm chi nữa?
Anh đi rồi, mưa gió suốt trang thơ
Mây lìa ngàn, e lệ cánh chim thu
Con bướm ép thoát hồn mơ giấc ngủ .
[Đinh Hùng]
 
Rồi trong mệt nhoài cùa cơn tra tấn của ngóng mong, chờ đợi, trước khi thiếp vào hư vô phiền muộn trái tim yêu vẫn cố gởi đi thông điệp nặng tình.
 
Về đi anh
Cho thỏa ước mộng chung
Hoàng hôn khép nhánh lan rừng ta ngắm
Niềm vui tỏa buông ra từ sâu thắm
Hạnh phúc... nồng nàn... đằm thắm.... dịu êm.
 
Nhưng cuối cùng cũng phải đối diện với thực tại  đau lòng. Dẫu vắt cạn tâm tư trong tiếng gọi nhưng hình như đó chỉ là những âm thanh lạc lõng giữa khung trời bẽ bàng giá buốt của đất trời và cả lòng người…
 
Rồi từ đó về sau mang trái đắng
Bàng hoàng đi theo gió thổi thu bay
Em chờ anh không biết tự bao ngày
Để thấy mãi rằng thơ không đủ gọi
[Bùi Giáng]
 
Điệp khúc Về Đi Anh cứ vọng vang mãi như tiếng lòng thiết tha réo gọi một khúc tình ca đang bị bỏ lửng khiến tâm hồn của khách cũng trờ thành đồng điệu với xúc cảm thiết tha, dằn vặt này.
 
Thơ Jana Phung mang âm hưởng nồng nàn, da diết… xoáy tận tâm can người đọc với những vần điệu cháy bỏng độ rung xao xuyến tâm lòng…
 
HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến