LỜI HẸN BỒ CÔNG ANH-Lan Anh
LỜI HẸN BỒ
CÔNG ANH
Kiếp sau em
chờ anh ở đây!
Vẫn con phố
nhỏ mưa bay, nơi lần đầu mình gặp.
Em hứa rồi
lời hứa chắc như bắp.
Kiếp này,
kiếp sau cũng chẳng muốn xa nhau.
Nhưng mà anh
nè nếu quả thật có kiếp sau,
Mình gặp nhau
sớm hơn đi, anh nhé!
Đừng để xuân
hạ... rồi thu đông... Mùa nối mùa...
Đôi chim trên
cành cao, chúng âu yếm nhau rồi nhìn em thỏ thẻ:
- Ơ này cô
nàng đơn lẻ!
Chiều muộn
lắm rồi!
Cô đứng mãi.
Đợi ai?
-Tôi đợi một
người.
Người ấy hứa
chẳng sai.
Một chiều mưa
bay, người sẽ quay trở lại.
Ngày ấy dù
gần hay còn xa ngái.
Tôi sẽ đợi
người, đợi mãi... chẳng thôi.
-Tôi đợi một
người.
Người ấy rất
yêu tôi.
Sẽ trở lại
thôi, tôi và người từng ước hẹn.
-Chỉ sợ người
cô yêu quên béng...
Lời hẹn năm
nào đã hóa những xa xăm.
…
Em nhớ anh
nhiều nên ngày nào cũng ghé thăm.
Mặc lũ chim
sâu trên cành nhìn em ái ngại.
Anh yêu hỡi,
bao giờ anh trở lại?
Em như đóa
cúc dại mọc bên vệ đường,
Cứ ngóng mãi
một phương.
Tình yêu thầm
lặng, bền bỉ cùng gió sương
Nguyện ước
gặp người thương nở bừng, bay theo gió...
Có một người
hóa bồ công anh từ đó.
Gió tiếc
thương, chở giúp những cánh hoa bé nhỏ.
Lối anh về,
Rưng rức...
Tình em!
Lan Anh
***********
*
Nếu ở phương Đông từ xưa xửa từng có huyền thoại “chim liền cánh, cây
liền cành” để tụng ca những mối tình sắt son gắn bó đến cả sau khi hai người đã
về bên kia thế giới thì giữa thế kỷ văn minh hiện đại này tình yêu vẫn đủ sức
mơ mòng để chắp cánh nối tiếp những huyền thoại của mình qua LỜI HẸN BỒ CÔNG
ANH của tác giả LAN ANH.
Kiếp
sau em chờ anh ở đây!
Vẫn
con phố nhỏ mưa bay, nơi lần đầu mình gặp
Một lời hẹn
bình thường của tình yêu nhưng đã khắc sâu tình ý đậm đà vào lòng của kẻ nồng
yêu, luôn vang vang trong tâm tưởng niềm tin chờ đợi.
Em
hứa rồi lời hứa chắc như bắp.
Kiếp
này, kiếp sau cũng chẳng muốn xa nhau
Có lẽ vì một
lý do bất khả kháng nào đó – kể cả cái chết – nên một trong hai người không thể
đến được với nhau, nhưng người còn lại luôn khẳng định tình yêu của mình dù
hiện tại chỉ một hình một bóng và hiểu rằng chỉ họa may kiếp sau mới được trùng
phùng, thỏa lòng ước nguyện mãi mãi bên nhau.
Nhưng mà anh nè nếu quả thật có kiếp sau,
Nhưng mà anh nè nếu quả thật có kiếp sau,
Mình
gặp nhau sớm hơn đi, anh nhé!
Dẫu vậy, cái
nghịch cảnh thê lương khiến hôm nay họ bất đắc dĩ phải lìa nhau đã ám ảnh nặng
nề khiến lòng người còn lại hoang mang không biết có cái gọi là “kiếp sau” giữa
thế kỷ 21 này không? Và nếu thật có kiếp sau thì nhắn nhủ rằng, hãy đến với
nhau sớm hơn một chút nhé kẻo lập lại kịch bản đau thương này khiến tình yêu
của họ đã phải hơn một lần đứt đoạn, dang dở, cách biệt rồi đành chia lìa vĩnh
viễn...
Đừng
để xuân hạ... rồi thu đông... Mùa nối mùa...
Đôi
chim trên cành cao, chúng âu yếm nhau rồi nhìn em thỏ thẻ:
-
Ơ này cô nàng đơn lẻ!
Chiều
muộn lắm rồi!
Cô
đứng mãi.
Đợi
ai?
……..
- Chỉ sợ người cô yêu quên béng...
- Chỉ sợ người cô yêu quên béng...
Lời
hẹn năm nào đã hóa những xa xăm
Đừng để miệng
đời lắm dèm pha, dè bĩu, trêu đùa… một con tim son sắt đợi chờ sau lời hẹn của
tình yêu dẫu nghe ra có vẻ vô vọng, ào tưởng với người ngoài cuộc!
Đừng để mùa nối mùa, tháng tiếp tháng, năm rồi lại năm… trôi qua trong hờ hững lạnh lùng làm trĩu nặng đôi vai gầy guộc bé bỏng của một kẻ tình si đang mỏi mòn trong ngóng đợi lời hiệp thề thành một của hôm nào người gởi lại!
Tâm tình thế
thôi để lòng nhẹ bớt ưu phiền, để chốn viễn phương người thấu hiểu cho tình này
chứ cái chung thủy luôn lồng lộng trong ta ấy chứ.
-Tôi đợi một người.
Người
ấy hứa chẳng sai.
Một
chiều mưa bay, người sẽ quay trở lại.
Ngày
ấy dù gần hay còn xa ngái.
Tôi
sẽ đợi người, đợi mãi... chẳng thôi
Với niềm tin
sắt đá rằng cuối cùng thế nào rồi châu cũng sẽ về Hợp Phố.
-Tôi
đợi một người.
Người
ấy rất yêu tôi.
Sẽ
trở lại thôi, tôi và người từng ước hẹn
*****
Trở về với thực tại càng não nề hơn khi đối diện với những sự thật của nghịch cảnh chia lìa, của những ánh mắt xung quanh đang nhủ lòng thương hại… Tất cả đó làm quặn thắt cả một khung trời mong nhớ, đợi chờ
Em
nhớ anh nhiều nên ngày nào cũng ghé thăm.
Mặc
lũ chim sâu trên cành nhìn em ái ngại.
Anh
yêu hỡi, bao giờ anh trở lại?
Em
như đóa cúc dại mọc bên vệ đường,
Cứ
ngóng mãi một phương
Rồi như nàng
Tô Thị hóa đá thành Hòn vọng phu đơn côi bi thương và nhuốm lệ, sự mỏi mong sum
hiệp và ngọn lửa tình cháy loang bùng vỡ như Hỏa diệm sơn khai nhụy đã biến
trái tim yêu thương thành những cánh bay của loài hoa Bồ công anh huyền thoại,
dong ruỗi trên đường tình kỷ niệm kiếm tìm lại dư âm và hình bóng của một thuở
nồng thương…
Tình
yêu thầm lặng, bền bỉ cùng gió sương
Nguyện
ước gặp người thương nở bừng, bay theo gió...
Có
một người hóa bồ công anh từ đó.
Gió
tiếc thương, chở giúp những cánh hoa bé nhỏ.
Lối
anh về,
Rưng
rức...
Tình
em!
Cầu mong cho
cánh gió Bồ công anh – trên đường đi tìm lại nửa kia của đời mình – mãi mãi ấp
ôm trong lòng chiếc hộp Pandora*…
HANSY
*Hộp đựng
niềm Hy vọng (theo thần thoại Hy Lạp)
****************************************************************************************************************************************************************
Nhận xét
Đăng nhận xét