Bình MÙA XUÂN MONG -Trần Dzạ Lữ


MÙA XUÂN MONG 

Người đi rồi – còn đâu vòng nguyệt quế
Nắng lụa vàng trôi theo nhớ thương ai?
Chiều lênh lang – ta cõng mộng đi hoài
Lưới cứ bủa mà tình không phải thế!

Ôi mùa xuân sao chim bay mau thế
Khi yêu người cứ tưởng núi kề sông
Ta đâu biết núi vẫn đời hoài vọng
Sông cứ buồn xuôi những chuyến tình không…

Ta đâu biết lần cầm tay để mất
Môi vừa hôn là khách lạ nhau rồi
Tóc quấn quýt cho hồn thêm đắm đuối
Để khi về nghĩ chuyện trăng vơi…

Bây giờ lỡ, người về phương hướng khác
Chuyện ngày xưa là giọt sương tan
Chiều mơ phai cuối trời ta đứng lại
Chợt thương mình còn nửa trái tim mong…
 

TRẦN DZẠ LỮ

***************** 

Mùa Xuân – thường được ví cùng với sự khởi đầu của hy vọng sáng tươi, lung linh và đầy hứa hẹn. Có những mùa Xuân của đất trời và cả những mùa Xuân của lòng người. Mà Xuân thì thường luôn ắp đầy mơ ước, xôn xao… 
Thế còn MÙA XUÂN của TRẦN DZẠ LỮ thì nhà thơ MONG gì trong đó? 

Người đi rồi – còn đâu vòng nguyệt quế
Nắng lụa vàng trôi theo nhớ thương ai?
 

Ôi, cánh cửa mở vào bài thơ sao mà da diết và nặng lòng đến thế. Những âm ba rên xiết, đớn đau của hoài vọng cứa nát tâm hồn của kẻ tình si, lạc lõng giữa góc đời chung thuỷ nhỏ nhoi, hiếm hoi và tội nghiệp. 

Chiều lênh lang – ta cõng mộng đi hoài
Lưới cứ bủa mà tình không phải thế!
 

Tất cả đã mù xa vào cuối trời hư ảo! Hết thật rồi những hương lửa của tình thơ! Nào còn đâu những sớm những trưa, những đan dệt của lâu đài tình ái. Nào còn đâu dấu xưa nhung lụa, của đài trang trong rạng rỡ men tình. Tỉnh cuộc mộng du quạng quờ tìm ngai bệ. Nguyệt quế ơi, sao nỡ biến thành gai nhọn xước tim này… 

Ôi mùa xuân sao chim bay mau thế
Khi yêu người cứ tưởng núi kề sông
Ta đâu biết núi vẫn đời hoài vọng
Sông cứ buồn xuôi những chuyến tình không…
 

Dẫu đã cố hết sức để gắng đưa chữ – XUÂN – vào bài thơ cho đỡ tủi cái nhan đề, nhưng có lẽ lực bất tòng tâm, nên vẫn không vực dậy được những khắc khoải thương đau trong nghẹn ngào nuối tiếc đã phủ tang buồn lên cả hồn thơ. Bởi những cái “tưởng” ngày nao giờ tan chảy lẹ làng như những hạt cát nhanh chóng luồn qua kẻ tay mà biến chìm trong huyễn ảo. Núi–Sông vẫn còn đó bên nhau nhưng chỉ là hình hài mường tượng trong tâm tưởng của kẻ chung tình, chứ dạ sông đã xuôi về biển cả nảo nào nao… 
Ôi! Đồng sàng dị mộng mất rồi! 

Ta đâu biết lần cầm tay để mất
Môi vừa hôn là khách lạ nhau rồi
Tóc quấn quýt cho hồn thêm đắm đuối
Để khi về nghĩ chuyện trăng vơi…
 

Tình yêu làm con tim mù loà, ngớ ngẩn, chẳng biết đâu là thực giả giữa giông đời. Vừa trao thề đã chớm rạn chia ly, môi chưa xiết đã nghe mùi gian dối. Điệp khúc mùa thương chen lầm vài phỉnh nịnh, để ngỡ ngàng khi chợt lặng giữa trời hoang… 

Bây giờ lỡ, người về phương hướng khác
Chuyện ngày xưa là giọt sương tan
Chiều mơ phai cuối trời ta đứng lại
 

Cũng đành thôi, gác lại những mơ màng. Vòng nguyệt quế trở thành ngàn kẽm gai bén nhọn giết hồn đau trong nuối tiếc vô bờ. Mộng lớn quá làm sao mang vác mãi được. Thôi thì thôi, sức kiệt lực tàn. Trở giấc liêu trai bàng hoàng tỉnh thức. Rệu rã tâm hồn, mục nát tim gan, gục xuống bên đời trong niềm đớn lạnh. Nhưng đốm lửa tình kia vẫn bướng đầu sót lại, cố loe lên chút nắng cuối cùng tội nghiệp: 

Chợt thương mình còn nửa trái tim mong… 

HANSY
 



Nhận xét

Bài đăng phổ biến