CÓ CÒN KHÔNG NGÀY ẤY?-Thùy Linh



CÓ CÒN KHÔNG NGÀY ẤY?

Em nào ngờ có ngày phải cách xa
Hương tình ấy trong em giờ se thắt
Chốt thời gian khắc bao điều dằn vặt
Anh ra đi em nặng trĩu tâm hồn.

Anh không còn cùng em ngắm hoàng hôn
Chiều phố biển kỉ niệm mùa xuân ấy
Ánh tà dương sẽ không còn lộng lẫy
Khi bên em riêng lẻ một khung đời.

Bến Đông Hồ giờ một bóng chơi vơi
Không có anh bình minh nay nhoà nhạt
Biết tìm đâu bao lời yêu lộng ngát
Sáng cùng nhau đi bắt ánh mặt trời.

Đêm ai cùng em dệt những lời thơ
Vòng tay ấm chợt xa lìa vạn dặm
Sẽ không còn bờ môi hôn nồng thắm
Khi bóng anh khuất tận ở phương nào.

Mộng xa dần tình vướng cảnh lao đao
Ôm cay đắng cõi lòng em chết nửa
Anh nhớ chăng những lời anh nguyện hứa
Hay đã quên người yêu của một thời?

Thuỳ Linh
*
Nếu khi đang được yêu, tất cả mọi vật đều bừng rỡ như cảnh sắc của thiên đường, thì khi bị thất tình mọi thứ dường như là đầy rẩy tối tăm trong địa ngục. Trong quãng đời mình, mấy ai không từng “lên voi, xuống chó” trong nẻo đường tình với vài ba cuộc tình vắt vai. Hầu như tâm sự của những mảnh hồn bị phụ bạc đều thấp thoáng trong dòng thơ CÓ CÒN KHÔNG NGÀY ẤY? của tác giả THÙY LINH, đầy da diết, thiết tha và ảo não…

Em nào ngờ có ngày phải cách xa

Không ngờ thật, bởi khi yêu con tim thường mù lòa và nhìn đời bằng ánh mắt màu hồng, nên không kịp nhìn thấy những mảng mây trời xám xịt đang lén lút rập rình đàng sau chực chờ phá tan cái hạnh phúc mong manh và dễ vỡ đó. Và cũng bởi ta cứ tin rằng những lời yêu đương nồng mặn, những khúc hẹn thề gắn bó ngàn năm… sẽ muôn đời vĩnh cửu trong sự chung thủy mà đôi bên đã cùng nhau thỏa thuận giữ trong lòng.

Hương tình ấy trong em giờ se thắt
Chốt thời gian khắc bao điều dằn vặt
Anh ra đi em nặng trĩu tâm hồn.

Sự thật không ngờ đến như cơn lốc của giông đời xé tan đi con tim nhỏ bé và yếu ớt của những kẻ tình si. Còn gì đau thương hơn khi người mà mình đặt trọn vẹn niềm tìn sẽ cùng nhau suốt đời vui vầy trong bến mộng lại đột ngột quay lưng giữa ấm ức ngỡ ngàng… Người ra đi với những bờ bến lạ nồng hoan, chỉ sót lại trong tim ta những xước dằm gây rỉ máu…

Anh không còn cùng em ngắm hoàng hôn
Chiều phố biển kỉ niệm mùa xuân ấy
Ánh tà dương sẽ không còn lộng lẫy
Khi bên em riêng lẻ một khung đời.

Kỷ niệm ơi, sao cứ mãi quay về hành hạ ta khi tất cả đã chìm dần trong hoang lạnh? Buổi chiều nao ánh vàng trên bến cảng rực rỡ là thế mà giờ đây nghe man mác khúc ca buồn. Người đi rồi lấy hết cả tương lai, mà quá vãng thì đớn đau khi hồi tưởng. Vậy còn gì cho ta khi quanh mình cô quạnh, thắp nén hương nhòa tiễn biệt một mùa thương?

Bến Đông Hồ giờ một bóng chơi vơi
Không có anh bình minh nay nhoà nhạt
Biết tìm đâu bao lời yêu lộng ngát
Sáng cùng nhau đi bắt ánh mặt trời.

Ta lần tìm trong từng góc phố, con đường. Nghe vọng lại một nỗi niềm hoang vắng. Người biết không, với ta người là tất cả, là tương lai, là sự nghiệp lẫn mơ màng. Không có người biết lấy bờ vai nào tựa xuống khi ta khóc mỗi lúc dỗi hờn, biết lấy ai che bóng lúc gió giông cuộc đời quật rát đời ta? Khi yêu người, ta phó thác cả hồn linh, lúc mất người ta đảo chao như thuyền trong bão biển gãy mái chèo và mất cả la bàn.

Đêm ai cùng em dệt những lời thơ
Vòng tay ấm chợt xa lìa vạn dặm 

Và thê thảm nhất là vào lúc ông mặt trời đi ngủ. Giữa màn đêm hoang hoải đến nao lòng, không ít lần choàng dậy giữa canh khuya, nghe buốt giá gọi lên từng thớ thịt. Này gối, này chăn, này những đêm trường hoan lạc, giờ tan biến vào đâu khiến thân thể ê chề trong nhòa nhạt tàn khuya. Ta cố dỗ cho cõi hồn yên ngủ, nhưng nào có được đâu khi kỷ niệm cứ thao thức giữa lòng.

Sẽ không còn bờ môi hôn nồng thắm
Khi bóng anh khuất tận ở phương nào.

Rồi thực tại hiển hiện ra trước mắt. Tất cả đã xa rồi cái thời mơ mộng đó. Người đã đi để chiếu chăn dâng hờn tủi trong giá lạnh vô hồn. Ta co rúm người trong tuyệt vọng mông lung, bởi ngay cả ảo ảnh cũng không còn hiện diện.

Mộng xa dần tình vướng cảnh lao đao
Ôm cay đắng cõi lòng em chết nửa 

Dẫu vậy, vẫn cố níu kéo một chút tia hy vọng. Gởi về người câu hỏi nặng niềm đau

Anh nhớ chăng những lời anh nguyện hứa
Hay đã quên người yêu của một thời?

Mà e đó chỉ là những lời không âm vang sẽ tan nhòa trong biển đời đầy dối gạt…

…………..
Thơ Thùy Linh thường đẫm nước mắt với những khúc tình phụ đầy ai oán não nề, rất hiếm hoi có những vần thơ ca ngợi hạnh phúc môi tình. Có lẽ khi được yêu, tác giả chỉ muốn dành riêng cho con tim mình tận hưởng những đam mê cháy bỏng đó, nhưng khi đỗ vỡ, có khi sự đau thương quá lớn không thể gánh trọn một mình nên đã trải lòng ra trên giấy với thầm mong nhận được sự cảm thông và niềm chia sẻ từ người cùng cảnh ngộ chăng?

HANSY



Nhận xét

Bài đăng phổ biến