VÙI CHÔN KỶ NIỆM
VÙI CHÔN KỶ NIỆM
[Ngũ độ]
Xuân tình mãn kiếp nỏ hề tan
Phừng bay bổng quyện dìu mê đắm
Quấn vỗ về yêu phủ ngập tràn
Cổ tích cầu duyên nồng nã dệt
Tơ hồng quyến rũ mặn mòi chan
Thầm mơ tưởng đến ngày sum họp
Chắc mẩm trời cho mãi thuận làn
Chợt bão giông về thống khổ chan
Nghịch cảnh đày tim rầu rĩ xoắn
Rèm mi nhỏ lệ đớn đau tràn
Điêu lừa lọc bẫy hòng thay đổi
Loạn ngả nghiêng tình khiến vỡ tan
Rã đám buồn tênh lòng đổ sụm
Vùi chôn kỷ niệm dưới tro tàn
*
VÌ CHĂNG
Có phải xuân thì vội vã tan
Vỡ nắng tìm hương từng buổi đợi
Lòng buông mắt thoảng những hôm tràn
Câu tình chữ đọng hoài vương nhớ
Mặt nước sông sầu mãi gửi chan
Để lắt lay vùi trong mộng cõi
Giờ ai vẫn khỏa bóng mây làn .
Dẫu biển quay cuồng ngập đắm chan
Sóng dạt bờ say hờn vỗ xoải
Chờ đâu gợi hẳn cuốn mơ tràn
Chân dừng bước nhỏ đường hoang dẫm
Nẻo ngỡ trông thầm muối mặn tan
Chợt bẽ bàng chi thành trở vắng
Vì chăng chẳng lẽ tại duyên tàn .

Nhận xét
Đăng nhận xét