HANSY bình BUỒN của Hoài Phương Nguyễn



BUỒN

Chiều buồn nắng hắt bên hiên
Bóng em dài đổ qua miền không anh
Níu từng sợi nhớ mong manh
Kéo yêu thương lại để dành cho đêm.

Sợ cô đơn bước qua thềm
Gõ vào tim một nỗi niềm hoang mang
Lâu rồi gió chẳng buồn sang
Đùa cây vờn chiếc lá vàng nhẹ rơi.

Một mình với nỗi đơn côi
Không gian cũng thấy buồn ơi là buồn…

Hoài Phương Nguyễn
****************************
*
Một mình với nỗi đơn côi
Không gian cũng thấy buồn ơi là buồn…

Thật không có gì để diễn tả nỗi buồn rõ ràng hơn được nữa khi ta phải buộc lòng đối diện với sự trống vắng vô cùng trong tâm khảm. Cái não nề BUỒN thảm của HOÀI PHƯƠNG NGUYỄN lây lan ra cả không gian bao la rộng lớn xung quanh khiến người đọc cũng không thoát khỏi sự chênh chao rã rượi giữa những âm thanh và khung cảnh buồn bã thất vọng chập chờn trong trí não

Chiều buồn nắng hắt bên hiên
Bóng em dài đổ qua miền không anh

Em về trong nắng là hình tượng thường mang tính rỡ ràng tích cực, bởi Nắng đối lập với Mưa – vì mưa thường được ẩn dụ cho nét buồn sầu – nhất là với ánh nắng chiều thường óng ánh lộng lẫy như ành sáng ngọn đèn rực lên trong những giây phút cuối cùng trước khi vụt tắt để chìm nghĩm vào đêm đen tăm tối. Nhưng nắng ở đây cũng thảm thiết úa tàn bởi bóng dáng kỷ niệm chỉ còn là mớ bạc bàng mờ nhạt, dật dờ trôi qua một miền ký ức  hoang lạnh buồn tênh…

Sự trống rỗng trong tâm hồn thật là đáng sợ! Nhất là khi phải đồng hành với đơn côi tê buốt qua một đêm trường giữa cô tịch hoang liêu vắng lặng đến rợn người

Níu từng sợi nhớ mong manh
Kéo yêu thương lại để dành cho đêm

Cũng cố huyễn hoặc mình  để tự an ủi rằng, kỷ niệm vàng son của một thời yêu thương mê đắm chắc hẳn vẫn còn lẩn quất đâu đó trong vành tim quá vãng của cuộc tình. Chả lẽ những gì gởi trao hứa hẹn trong khu vườn tình thuở nọ lại nhanh nhẫu bốc hơi tan biến vào mê cung ảo tưởng hay sao? Níu và Kéo để những nồng mặn yêu thương dẫu không còn trong người thì vẫn mãi thế trong ta. Giữ nắng lại kẻo trái tim mong manh này e là không đủ sức vượt qua đêm dài tăm tối trong đoạn cuối khúc tình

Sợ cô đơn bước qua thềm
Gõ vào tim một nỗi niềm hoang mang

Nhưng rồi mọi thứ xung quanh cũng không giúp gì thêm khi trong lòng ta chứa chất một vực thẳm triền miên bão tố muộn phiền. Thực tại đắng cay đã xua tan đi những ảo tưởng nhỏ bé cuối cùng của một niềm mỏi mong có một phép mầu gắn hàn lại những gì đã lìa xa gãy đổ trong cõi tình khi lòng người lạnh lùng quay lưng lại với dấu ái nồng mặn ngày nao…

Lâu rồi gió chẳng buồn sang
Đùa cây vờn chiếc lá vàng nhẹ rơi

Quả không bao giờ sai khi “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” 

Một mình với nỗi đơn côi
Không gian cũng thấy buồn ơi là buồn…

HANSY



Nhận xét

Bài đăng phổ biến