EM...-Đỗ Trung Lai
EM
(hay Những Bông Tàn)
Nếu có thể, xin em
đừng trở lại!
Hoa trong bình đã
héo tự chiều qua
Hãy giúp anh quên
đi, mãi mãi
Những bông tàn trong
ký ức hai ta.
Đã bao lần, âm thầm,
anh cầu chúc
Em đẹp xinh, hạnh
phúc, đủ đầy
Anh lấy đau riêng
làm nhung lụa
Phủ lên ngày tươi
đẹp thơ ngây.
Giờ em lại. Bây giờ
em mới lại!
Hồn thanh xuân em
phung phí cả rồi
Anh cũng khác. Vâng!
Anh giờ cũng khác
Đã có người anh đón
để lên ngôi.
Em nước mắt…
…hai đứa cùng cay
đắng
Hai đứa cùng đã có
một thời xa
Nhưng chẳng lẽ người
thứ ba phải khóc
Vì những bông tàn
trong ký ức hai ta?
Đỗ Trung Lai
(Đêm sông Cầu - NXB QĐND-2003)
***************************************
“
“
Yêu và được yêu là niềm hạnh phúc nhất của trần gian”. Bởi thế, khi giữa con
tim của hai kẻ yêu nhau bắt đầu xuất hiện những vết rạn của của lòng ích kỷ, sự
mưu toan và thủ đoạn lọc lừa thì hết thảy đều làm mọi cách để cố níu kéo cái
hạnh phúc có nguy cơ tản lạc đó – dẫu chỉ với một chút hy vọng nhỏ nhoi, mong manh
nhất…
Thế nhưng, khi đã cố hết sức rồi mà tình yêu vẫn cứ thản nhiên chắp cánh bay xa, không màng đến tấm chân tình muốn giữ lại, thì lỡ có một ngày đẹp trời nào đó, dẫu nó có cố tình quay trở lại tìm mình, thì e là cũng nên xử sự như Đỗ Trung Lai vậy.
Nếu có thể xin em đừng trở lại
Hoa trong bình đã héo tự chiều qua
Hoa héo rồi! Mà đã héo tự chiều qua lận. Bởi vì, sau khi đã dốc hết sức để tưới mà hương vẫn cứ nhạt dần, sắc cứ rũ xuống… khiến ta rã rời tâm hồn, đánh mất sự kiên nhẫn tuyệt vời đã có và đành bỏ cuộc. Sách tình đã sang trang, ngôi tình đã có người thế chỗ, thì ai ơi, đừng khơi lại đống tro tàn ngày cũ làm gì, để thêm phải thoáng chạnh lòng nhau.
Hãy giúp anh quên đi, mãi mãi
Những bông tàn trong kí ức hai ta
Đây không phải là một sự xua đuổi kỷ niệm, mà chỉ đơn thuần là một lời cầu xin rất thực lòng. Bởi ta nào ghét dơ gì tình yêu, càng không bao giờ tỏ lòng thù hận với người xưa – dẫu ngày đó người có đối xử với ta thật phũ phàng, tàn nhẫn…
Đã bao lần, âm thầm, anh cầu chúc
Thế nhưng, khi đã cố hết sức rồi mà tình yêu vẫn cứ thản nhiên chắp cánh bay xa, không màng đến tấm chân tình muốn giữ lại, thì lỡ có một ngày đẹp trời nào đó, dẫu nó có cố tình quay trở lại tìm mình, thì e là cũng nên xử sự như Đỗ Trung Lai vậy.
Nếu có thể xin em đừng trở lại
Hoa trong bình đã héo tự chiều qua
Hoa héo rồi! Mà đã héo tự chiều qua lận. Bởi vì, sau khi đã dốc hết sức để tưới mà hương vẫn cứ nhạt dần, sắc cứ rũ xuống… khiến ta rã rời tâm hồn, đánh mất sự kiên nhẫn tuyệt vời đã có và đành bỏ cuộc. Sách tình đã sang trang, ngôi tình đã có người thế chỗ, thì ai ơi, đừng khơi lại đống tro tàn ngày cũ làm gì, để thêm phải thoáng chạnh lòng nhau.
Hãy giúp anh quên đi, mãi mãi
Những bông tàn trong kí ức hai ta
Đây không phải là một sự xua đuổi kỷ niệm, mà chỉ đơn thuần là một lời cầu xin rất thực lòng. Bởi ta nào ghét dơ gì tình yêu, càng không bao giờ tỏ lòng thù hận với người xưa – dẫu ngày đó người có đối xử với ta thật phũ phàng, tàn nhẫn…
Đã bao lần, âm thầm, anh cầu chúc
Em đẹp xinh, hạnh phúc, đủ đầy
Anh lấy đau riêng làm nhung lụa
Phủ lên ngày tươi đẹp thơ ngây.
Mà chỉ xin người hãy để quá vãng yêu thương ngày nao chìm sâu vào mộ địa, để những kỷ niệm ái ân nồng mặn mãi vàng son trong tâm tưởng của cả hai người. Bởi bây giờ thực tại đã khác, rất khác lắm rồi. Cho dẫu có muốn cũng không thể quay lại nẻo cũ đường xưa. Hoa tình đã héo rũ lâu rồi, chỉ còn mơ hồ trong kỷ niệm. Ly ái đã đổ nhào xuống đất, biết lấy gì mà hốt lại đầy ly?
Giờ em lại. Bây giờ em mới lại!
Hồn thanh xuân em phung phí cả rồi
Anh cũng khác. Vâng! Anh giờ cũng khác
Đã có người anh đón để lên ngôi
Và còn một sự thực hiển nhiên không thể giả ngơ như không nhìn thấy. Ngai báu nữ vương trong tim đã có người thế chỗ mất rồi! Trong tình trường, ta không phụ ai bao giờ, mà chính người đã tự bước ra khỏi cung vàng điện ngọc của tình ta mà tìm đến một phương trời mê huyễn nào đó...
Thế thì trở lại làm gì hở người, để cho dòng nước mắt đã khô kiệt ngày nao lại thêm một lần nữa ứa ra làm cay xé con tim của chúng mình một cách đớn đau, đắng cay và… vô ích?
Em nước mắt…
... Hai đứa cùng cay đắng
Và sẽ không chỉ có nước mắt của hai người yêu cũ…
Hai đứa cùng đã có một thời xa
Nhưng chẳng lẽ người thứ ba phải khóc
Vì những bông tàn trong ký ức hai ta?
Âm vang não nề của
những vần thơ đứt đoạn cứ xoáy mãi trong lòng người đọc mênh mang chao chựng
giữa níu kéo ảo ảnh vàng son và thực tại không thể phớt lờ khiến tâm hồn khách
thể cũng rã rời theo những giằng xéo đa đoan của bao nuộc ân tình chồng chéo
hành hạ lẫn nhau trong bộn bề của những
mảnh tình si…
HANSY
**********************************************************************************************************
Nhận xét
Đăng nhận xét