HANSY bình CHỜ của Chiều Tím


CHỜ

Mùa hạ đã qua
Và mùa thu chợt đến
Em đi giữa hai mùa chia ly bịn rịn
Những ngả đường chiều,
góc phố bỗng xanh xao!

Tháng bảy mưa ngâu
Ào ào
rồi chợt tạnh
Như nước mắt nàng Chức Nữ
Vỡ òa trong nức nở, nhớ thương!

Em đi tìm nỗi nhớ cõi vô thường
Mà tình thương vẫn còn chông chênh quá
Bàn chân hồ nghi giữa hai miền xa lạ
Nỗi cô đơn,giằng xé trái tim côi!

Em gục đầu vào khoảng tối chơi vơi
Nghe tiếng anh bồi hồi trong tiềm thức
Nín đi em
Xin em đừng có khóc
Anh sẽ về
khi gió đã sang ngang!

Có bao giờ, heo may cũng đi hoang
Nỗi khát khao trắng một màu tang tóc
Em chỉ còn biết chờ và ngồi khóc
Biết bao giờ,anh trở lại, tìm em?

*************
*
Có lẽ chỉ có sự lãng mạn đến tột cùng và một triết lý nghe qua hơi bất thường một chút nhưng ngẫm lại thấy vô cùng chí lý mới khiến cho Nhà thơ Hồ Dzếnh bật ra những câu thơ bất hủ truyền đời:

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về…
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
(Hồ Dzếnh)

Chứ chẳng có ai đủ kiên nhẫn ngồi chờ đợi mãi dẫu chỉ là một chuyến đò ngang. Thế nhưng, qua bài thơ CHỜ này, ta thật sự ngạc nhiên và thán phục cho tác giả CHIỀU TÍM với năm tháng đợi chờ ròng rã mà dường như không còn mấy hy vọng cho một buổi tao phùng tương ngộ của đôi uyên ương đã trót trao nhau những ước thệ của duyên tình.

Mùa hạ đã qua
Và mùa thu chợt đến
Em đi giữa hai mùa chia ly bịn rịn
Những ngả đường chiều,
góc phố bỗng xanh xao!

Phố phường vẫn thế, vẫn nô nức hoa đèn, xe cộ, vẫn bập bùng trong tiếng đồng vọng của thế nhân, nhưng rối phố bỗng nhạt nhòa hư ảo bởi thiếu đi dáng hình thân thương mà ta hằng ấp ủ. Ta đi giữa dòng đời như kẻ mộng du tìm về ảo ảnh như để ủi an một con tim đang trống lạnh đến tê hồn.

Ôi nắng cũ nhạt mùi hương dã thảo!
Lạnh màu riêu, tảng đá nhớ chân đi
Những cánh chim từ quá khứ bay về
Tà áo mỏng chập chờn phai sắc bướm. 
(Đinh Hùng)

Đã thế, trời còn hùa vào gặm nát linh hồn kẻ mong ngóng gần như tuyệt vọng bằng những sợi buồn rả rích thê thiết của giọt mưa thu. Nỗi nhớ niềm  thương cay xé tâm khảm, uẩn ức đầy hồn, gom góp bao đêm trường nín lặng trong cô đơn da diết của tình côi chợt vỡ bùng như con đập đang triền miên xả lũ…

Tháng bảy mưa ngâu
Ào ào
rồi chợt tạnh
Như nước mắt nàng Chức Nữ
Vỡ òa trong nức nở, nhớ thương!

Đợi chờ trong hy vọng cũng đã làm cho trái tim yêu thương dập bầm giữa khắc khoải nhớ nhung sầu muộn, huống chi là phải chờ đợi trong khung cảnh hiện thực chỉ còn một vài tia sáng yếu ớt thoi thóp bên mép triền ký ức mỏng manh nhuốm màu tuyệt vọng! Bước chân đi tìm kỷ niệm đã rã rời hoang hoải bởi biết tìm đâu khi chẳng thấy có một tín hiệu nhỏ nhoi nào dẫn dắt đến khung cửa của vườn tình xưa.

Em đi tìm nỗi nhớ cõi vô thường
Mà tình thương vẫn còn chông chênh quá
Bàn chân hồ nghi giữa hai miền xa lạ
Nỗi cô đơn, giằng xé trái tim côi!

Như cuộc hành trình kiếm tìm vô vọng giữa sa mạc ngút ngàn cát bỏng hư huyền ta ngơ ngác của một kẻ giong buồm lênh đênh giữa trùng dương mà hải bàn đã bị đánh rơi vào vòng xoáy của định mênh hoang tàn đổ vỡ…

Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người  đứng ở nơi nao
(Bùi Giáng)

Tình yêu ơi, người trú ngụ nơi nao? Sao kiếm mãi hết xuân rồi đến hạ mà vẫn mỏi mòn trong hư ảo mịt mù đến vậy? Mưa ngoài trời chan với huyết lệ trong lòng khiến ta gục ngã trong thực tại cuộc đời đầy khô quắt và tàn nhẫn. Dẫu là thế vẫn xin người hãy đến tìm ta trong giấc mộng để ủi an rằng quá vãng vàng son vẫn còn đâu đó giữa huyễn ảo liêu trai này.

Em gục đầu vào khoảng tối chơi vơi
Nghe tiếng anh bồi hồi trong tiềm thức
Nín đi em
Xin em đừng có khóc
Anh sẽ về
khi gió đã sang ngang!

Có thật thế không hay chỉ là một lời hứa của Hoàng lương, như đã hứa ngày nao đôi mình còn trong vòng quay tình tự? Ta dại khờ và trẻ con nhiều đi khi trái tim gõ nhịp yêu thương nóng bỏng ngay từ buổi trao ai ánh mắt của mối tình đầu. Để đến bây giờ ngỡ ngàng cho nghịch cảnh trái ngang, lỡ làng duyên phận. Mà này người ơi:

Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá 
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì
(Xuân Diệu)

Nên có hứa rồi, dẫu chỉ là hứa trong mộng mị phù du cũng xin người đừng như cánh bướm vờn hoa, chê chán rồi quay lưng bỏ đi khiến cho kẻ tình si cứ găm chặt lời hứa trong lòng, đong nỗi đợi chờ cao chất ngất đến nỗi phải hương tàn nhụy rã tơi tả cánh hoa lòng.

Có bao giờ, heo may cũng đi hoang
Nỗi khát khao trắng một màu tang tóc
Em chỉ còn biết chờ và ngồi khóc
Biết bao giờ, anh trở lại, tìm em?

Biết bao giờ hở người thương???

HANSY


Nhận xét

Bài đăng phổ biến