Bình MƯA VỀ RU NỖI NHỚ ANH -Vùng Trời Bình Yên


MƯA VỀ RU NỖI NHỚ ANH

Lạc bước phiêu bồng, anh biền biệt nơi đâu?
Để thành phố của em thấm âu sầu... sũng ướt
Và cả nỗi nhớ anh, cũng kéo dài thườn thượt
Em lạc lõng giữa Sài Gòn... đất chật, người đông!

Ngần ấy ngày rồi!... Anh có nhớ em không?
Hay lời hẹn trước chỉ bông đùa theo gió?
Ừ thì... tình yêu, muôn đời chẳng tỏ
Xa cách muôn trùng... kẻ vò võ... người quên...

Sài Gòn mưa chiều...
lạnh lùng nhắc... một cái tên
Chỉ vụt thoáng qua chẳng thể quên... lại nhớ
Chắc người nơi ấy... cũng nhớ như ta...
... nhưng đường xa trắc trở
Phố đẫm ướt trong mưa tự cắc cớ, sinh buồn...

Mưa tạnh rồi... cảm xúc vẫn trào tuôn
Sao anh nỡ buông tay em... khi lòng còn đầy thương nhớ?!!!
Về đi anh, ta nối lại ký ức tình dang dở
Nước chảy mãi đá cũng mòn...
... để người khóc mãi... nỡ không anh???

Vùng Trời Bình Yên
---------------------------
*
Cảnh chiều – như một dấu hiệu cho những bước sau cùng một cái gì đó – thường làm con người dễ rút về trú ẩn trong góc nhỏ tâm hồn mình. Mưa – không chỉ làm lạnh lẽo không gian – mà còn rất dễ làm quạnh quẽ tâm trạng, trỗi dậy nỗi cô đơn, hiu hắt… nhất là trong khi đó lại có lắm nỗi niềm man mác của quá vãng tìm về. Hãy cùng hòa hồn vào đoản khúc MƯA VỀ RU NỖI NHỚ ANH  của tác giả VÙNG TRỜI BÌNH YÊN để đồng cảm với tiếng lòng của một giai điệu tình yêu đang nhớ nhung da diết trong tiếng mưa rơi giữa đất Sài thành hoa lệ – rất tấp nập ngựa xe mà sao lòng vẫn thấy cô đơn, lạc lõng đến vô cùng!

Em lạc lõng giữa Sài Gòn... đất chật, người đông!

Vì sao vậy? Là bởi thiếu người mình thương ! Bởi khi đã yêu ai thì với ta, hình tượng người đó lớn đến nổi che mờ tất cả. Đó không phải vì tình yêu làm ta mù quáng [như một số người thường bảo] mà là do ta toàn tâm toàn ý phụng hiến cho ngôi tình duy nhất nên mắt nào còn thấy chi đâu ngoài “người ấy”!

Nếu anh là chân trời xa xôi, 
Em sẽ là một cánh chim rong ruổi. 
Nếu anh là mặt trời, 
Em sẽ là muôn đời làm một kiếp hướng dương
[Huỳnh Ngọc Chiến]

Nhưng cảnh nghịch lý này xảy ra đều do người gây nên cả. Đang yêu đương hẹn hò mặn nồng thắm thiết như thế bỗng dưng người trở lòng quay bước, biền biệt phương nào chẳng một tin nhắn ủi an, khiến mưa sầu tuôn rơi ướt đẫm ngoài trời lẫn sũng ngập cả linh hồn của kẻ tình si.

Lạc bước phiêu bồng, anh biền biệt nơi đâu?
Để thành phố của em thấm âu sầu... sũng ướt
Và cả nỗi nhớ anh, cũng kéo dài thườn thượt

Dỗi giận là thế nhưng vẫn tự tình với người trong mộng đang biệt biền nơi nảo nơi nao. Hỏi nhưng cũng chính là để tự trả lời vì đâu có âm vang nào hồi vọng. Người đi xa hay quên lời thề hẹn – xa mặt cách lòng mà – có biết đâu hằng đêm ở chốn cũ đường xưa, một bóng hình guộc gầy đơn chiếc đang từng đêm mòn mỏi đợi chờ.

Ngần ấy ngày rồi!... Anh có nhớ em không?
Hay lời hẹn trước chỉ bông đùa theo gió?
Ừ thì... tình yêu, muôn đời chẳng tỏ
Xa cách muôn trùng... kẻ vò võ... người quên...

Và chắc hẳn nhiều đêm không ngủ trọn giấc bởi ký ức cứ vọng về làm trắng dã con tim, mỏi mòn tâm trạng…

Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
[Bùi Giáng]

Kỷ niệm cứ dệt đan làm cháy bỏng cả tâm hồn nhung nhớ. Ôi, cái tên thân thương ngày nao ta nhắc mãi giờ lẩn quẩn tìm về làm rối loạn tâm can! Sài Gòn ơi mưa chi cứ mãi đẫm tràn, cho vũng nhớ cứ duềnh lên thành lũ, choán ngập cả cõi hồn và tha thắt cả niềm mơ… Có lẽ nào người lại quên ta, khi trái mộng ta vẫn mãi hoài nâng niu, chăm bón? Âu có khi đường đời không như ý khiến đường về gập ghềnh, khúc khủy cản chân chăng?

Sài Gòn mưa chiều...
lạnh lùng nhắc... một cái tên
Chỉ vụt thoáng qua chẳng thể quên... lại nhớ
Chắc người nơi ấy... cũng nhớ như ta...
... nhưng đường xa trắc trở
Phố đẫm ướt trong mưa tự cắc cớ, sinh buồn...

Cứ muốn quên nhưng lòng luôn dậy nhớ. Có khác nào tự hành hạ tim mình trong hoang hoải mù sương. Để quạnh quẽ này buốt giá hồn đơn, nghe thương cảm tràn về muôn ngõ ngách. Chiều Sài thành mưa rơi buồn chi lạ, ở nơi nào người có thấu hay chăng?

Ai đó bảo cố quên thì sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
[Hansy]

Thật là một chống chế quá dễ thương khi mắc cỡ ngay với cả chính mình lúc đối diện với trường tương tư si dại. Mưa ngoài trời mưa ướt đẫm cả tim lòng, phương xa đó người thương có một lần hồi tưởng? Ôi những cơn mưa kỷ niệm luôn làm ướt sũng cả một tâm hồn đang khắc khoải vì ai…

Mưa tạnh rồi... cảm xúc vẫn trào tuôn
Sao anh nỡ buông tay em... khi lòng còn đầy thương nhớ?!!!

Mưa tạnh rồi! Phố phường đà khô ráo! Nhưng với ta thì vẫn phải đón nắng bằng trái tim ướt sũng ê chề. Bởi thế, cơn mưa cứ ở lại mãi trong lòng của kẻ tình si đang quặn đau vì nỗi niềm đơn chiếc. Bất kể nên hay không nên, bất kể ngày nắng chói chang hay đêm giông tố vần vũ, bất kể ngày tháng phai nhòa theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức, những cơn mưa tình nhớ cứ ở lại hành hạ vành tim lênh láng một góc lòng…

Về đi anh, ta nối lại ký ức tình dang dở
Nước chảy mãi đá cũng mòn...
... để người khóc mãi... nỡ không anh???

Thơ VÙNG TRỜI BÌNH YÊN được viết ra từ những giọt máu của chính trái tim mình. Vì thế, dẫu ngôn từ chất phác, tự nhiên, diễn đạt không màu mè hoa lá… nhưng vẫn đủ sức làm chao chọng mạnh mẽ đến tâm tư người đồng điệu. Với những ai đã có những ký ức đẹp khi bất chợt hồi tưởng về cuộc tình đã qua  trong một chiều mưa buồn rả rích đến tái tê lòng thì hẳn sẽ đồng cảm cao với những xúc động chân thành nhưng không kém phần man mác tình sầu qua giai điệu mượt mà của những vần thơ MƯA VỀ RU NỖI NHỚ ANH.

HANSY



Nhận xét

Bài đăng phổ biến