Bình CÓ LẼ NÀO... -truongkings


CÓ LẼ NÀO…

Có lẽ nào, ta lại phải xa nhau
Anh một mình giữa mưa chiều lạnh giá
Sau hôm nay phải quên đi tất cả
Mọi con đường đều không rẽ về nhau…

Có lẽ nào, chỉ một lời chia tay
Em lặng lẽ quay lưng về phía nắng
Và phía trước, những khung trời màu trắng
Hạnh phúc nào, sẽ đón đợi chúng ta?

Có lẽ nào, mọi thứ sẽ trôi qua
Như con sông không trôi về bến đợi
Đêm mùa đông mong chờ một ngày mới
Sớm mai nào, anh lại đứng chờ em?

Có lẽ nào, tình giống như giọt sương
Đợi bình minh rồi vụt tan lặng lẽ.
Có con gió thổi qua rất khẽ
Mang em về nơi biển cả mù xa…

Có lẽ nào, tất cả là giấc mơ…
Phút nồng say mới đây rồi biến mất
Anh nhận ra một tình yêu rất thật
Nửa trái tim, nửa hạnh phúc viễn vông.

Có lẽ nào, không có một ngày sau
Phố mùa đông im lìm trong lạnh giá
Và đâu đây những nỗi buồn rất lạ
Khi ta yêu, nhưng đâu thuộc về nhau…

 truongkings
------------------
*
Nếu một buổi mưa chiều nào đó vương mang nhiều sắc màu ảm đạm, lại văng vẳng bên tai ca từ dường như ở một nơi nào đó thật xa xăm vọng lại: “Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn…” hẳn chúng ta sẽ cảm thấy tê tái cả tâm hồn khi bất chợt đối diện với “Đường ra” của tình yêu trong thi phẩm CÓ LẼ NÀO của tác giả TRUONGKINGS.

Có lẽ nào, ta lại phải xa nhau
Anh một mình giữa mưa chiều lạnh giá
Sau hôm nay phải quên đi tất cả
Mọi con đường đều không rẽ về nhau… 

Một sự thật đầy bất ngờ của chuyển động tình yêu khiến ta hoảng hốt đến bàng hoàng vì không tin vào đôi mắt và trí não của mình. Chả lẽ với những ngồn ngộn yêu thương là thế, mặn nồng là thế, với bao góp gom xây dựng chắt chiu từng phút từng giây lại dễ dàng tan biến vào hư không nhanh lẹ đến vậy sao?

Có lẽ nào, chỉ một lời chia tay
Em lặng lẽ quay lưng về phía nắng
Và phía trước, những khung trời màu trắng
Hạnh phúc nào, sẽ đón đợi chúng ta? 

Thật không tin nổi! Thế những lời hẹn ước trăng sao, những nồng nàn của tháng ngày quyện quấn, những rừng mơ hai đứa từng xây đắp, những bồng lai, tiên cảnh của ngày mai… lại dễ dàng ngã gục, vụn tan chỉ dưới một dòng chia tay ngắn ngủi vô cảm đó thôi à? Tất cả những gì ta trao nhau ngày còn thương nhớ có lẽ chỉ là hư ảo, dối lừa, là ma mị chực chờ cho lúc sự thật trụi trần lên tiếng. Thật thương cho một tâm hồn khờ khạo, “trái tim lạc chỗ để trên đầu”.

Đời chẳng như là mộng nhé em
Từng câu chim hót rất êm đềm
Từng con suối ngọt đong đầy mật
Chỉ để dối lừa những trái tim.
[Nhược Thu]

Sự thật bất ngờ xé nát cõi lòng của kẻ tình si. Bởi làm sao ta hiểu nổi sự ngoắt quay nhanh chóng trong trái tim của một linh hồn bội bạc đầy toan tính thấp hèn. Dù có muốn níu kéo tình xưa đứng lại, sức lực nào đủ giữ kẻ đã quyết lòng lừa dối cả một quá vãng ắp đầy kỷ niệm của tình yêu. Nhưng buộc phải đối diện với sự thật ngỡ ngàng này sao khó quá! Ta cứ muốn đứng ỳ trong tuyệt vọng để giữ lại mong manh hình ảnh của ngày tháng đắm mượt xưa nào. Của bến đợi tương lai trầu cau hiệp cẩn, của những đêm dài ủ ấm lòng nhau, của những buổi đợi chờ bên dòng sông hò hẹn…

Có lẽ nào, mọi thứ sẽ trôi qua
Như con sông không trôi về bến đợi
Đêm mùa đông mong chờ một ngày mới
Sớm mai nào, anh lại đứng chờ em? 

Sao tình chúng mình mỏng mảnh đến vậy hở em? Sao chỉ trong loáng chốc chợt trở thành huyễn mộng? Có phải vì ta đã nuôi quá nhiều ảo tưởng, thi vị ái tình thành ngọt mật pha lê? Để bây giờ mộng ái biến thành khê, tình vàng vọt ẩm thiu trong quạnh quẽ… Hay bởi em mộng vàng vỗ cánh, chối tình xưa tìm đến chốn vợi vợi phù sa?

Có lẽ nào, tình giống như giọt sương
Đợi bình minh rồi vụt tan lặng lẽ.
Có con gió thổi qua rất khẽ
Mang em về nơi biển cả mù xa… 

Cuối cùng cũng thấy rằng không thể thay đổi sự thật đau lòng này dẫu mãi cứ ngờ ngợ đó như là một cơn ác mộng không hề mong đợi. Tình yêu là một bản hợp đồng của hai trái tim tự nguyện hòa chung một nhịp. Khi lỗi hẹn rồi thời mọi ước thề xưa cũ chỉ là những quỷ mị viễn vông….

Có lẽ nào, tất cả là giấc mơ…
Phút nồng say mới đây rồi biến mất
Anh nhận ra một tình yêu rất thật
Nửa trái tim, nửa hạnh phúc viễn vông. 

Rồi thời gian có làm lành vết thương lòng đang rỉ máu không em? Hay tội nghiệp cho một kẻ khờ si cứ mãi chờ sự trở về của tình xưa trong triền miên tuyệt vọng? Mùa xuân đến mà cứ như băng giá, nắng hạ giờ vàng võ cả triền thơ. Cứ từng đêm nghe kỷ niệm réo về, ôi quá vãng sao mãi hạ hành trái tim khốn khổ!

Có lẽ nào, không có một ngày sau
Phố mùa đông im lìm trong lạnh giá
Và đâu đây những nỗi buồn rất lạ
Khi ta yêu, nhưng đâu thuộc về nhau…

Thôi đành vậy, thà người phụ ta chứ ta không hề muốn phụ người! Vẫn giữ lại vành tim những âm vang của mùa thương kỷ niệm, dẫu biết rằng việc làm đó chỉ như là một thằng ngốc xem sắc màu của bong bóng xà phòng giống hệt những kim cương!

Đành gọi thầm em bằng nỗi nhớ
Chỉ nghe hoang vắng phía bên này
Bên ấy vô tình em tỉnh giấc
Có nghe sương lạnh một vòng tay?
[Giang Tuấn Đạt]

Bài thơ CÓ LẼ NÀO của TRUONGKINGS với những giai điệu khoan cắt tâm hồn làm cho cõi lòng của người thưởng thức dường như nát tan theo cùng nỗi đau của tác giả.

Một chút dư lệ của cuộc tình chênh vênh sao cứ chát đắng mãi hoài thấm đẫm cả ngút ngàn biền biệt trùng khơi…

HANSY


Nhận xét

Bài đăng phổ biến