CÔ LIÊU-Hoàng Lan
CÔ LIÊU
Chiều hoang
vắng hạt mềm rơi cuối ngả
Dấu chân nào lặng lẽ khuất trời xa
Ngày hoang liêu hờn kỷ niệm đi qua
Ta đứng lại nghe lòng mình rệu rã
Dấu chân nào lặng lẽ khuất trời xa
Ngày hoang liêu hờn kỷ niệm đi qua
Ta đứng lại nghe lòng mình rệu rã
Ừ... có lẽ linh
hồn đang hóa đá
Cõi thế buồn nhìn dĩ vãng trôi xa
Khắc khoải ư? Còn chăng tiếng mặn mà
Lòng hoang hoải.. Ôi mảnh đời chắp vá
Cõi thế buồn nhìn dĩ vãng trôi xa
Khắc khoải ư? Còn chăng tiếng mặn mà
Lòng hoang hoải.. Ôi mảnh đời chắp vá
Đếm từng giọt
mưa hờn trên phiến lá
Cô liêu về ngần ngại đón châu sa
Dường quanh ta còn vang tiếng ngọc ngà
Người bỏ lại.. chi.. hồn ta hóa đá
Cô liêu về ngần ngại đón châu sa
Dường quanh ta còn vang tiếng ngọc ngà
Người bỏ lại.. chi.. hồn ta hóa đá
Hoàng Lan
**************
*
Trong tận
củng sâu thẳm của hồn người, có lẽ cái giá băng sầu thảm của sự lẻ loi lạc loài
cô độc là đáng sợ hơn cả. Nó gậm nhấm âm thầm nhưng vô cùng mãnh liệt làm thui
chột đi cả những mảng trời hạnh phúc ngọt ngào nhất mà nhân loại từng có. Chúng
ta hãy lắng lòng nghe sóng dội tình sầu trong một buổi chiều hoang vắng qua
điệu ru buồn của CÔ LIÊU cùng với Thi sỹ HOÀNG LAN.
Chiều hoang
vắng hạt mềm rơi cuối ngả
Dấu chân nào lặng lẽ khuất trời xa
Dấu chân nào lặng lẽ khuất trời xa
Tình tự dấu
yêu nào giờ nhòa nhạt phía ngàn xa, trời quạnh quẽ đưa những nhát cắt hư vô mại
mềm ngọt sắc xén từng lát, từng lát… nhưng nhức toàn thân thể hoải hoang. Những
sợi tơ chùng của ráng chiều quá vãng vàng son luyến ái cứ quấn xiết bó ràng làm
nghẹn thắt từng hơi thở tình đau, làm mệt nhoài tím thẫm cả khung trời kỳ niệm.
Ngày hoang liêu
hờn kỷ niệm đi qua
Ta đứng lại nghe lòng mình rệu rã
Ta đứng lại nghe lòng mình rệu rã
Như cú điện
giật hàng ngàn ký-lô-vôn, ta sửng sốt đến bất động trước điên đảo đầy ma mị của
lòng người khi đổi trắng thay đen. Nào còn đâu sáng đón chiều đưa, nào còn chi
hương trầm lửa ngải, môi thơm ơi xa tít tắp rồi thuở phấn hương tan chảy giữa
vũ khúc nghê thường lơi lả tinh si huyễn ảo của mê nồng.
Ừ... có lẽ linh
hồn đang hóa đá
Cõi thế buồn nhìn dĩ vãng trôi xa
Cõi thế buồn nhìn dĩ vãng trôi xa
Thất vọng
ngút ngàn. Hoang hoải tứ phía. Quạnh quẽ và đơn côi. Thì thôi vậy, ta về làm
bạn với ta, tìm yên ủi trong nỗi niềm độc thoại, cố đối diện với đêm đen để ước
ao vượt qua được khoảng trống đau thương rũ liệt của tâm hồn.
Khắc khoải ư?
Còn chăng tiếng mặn mà
Lòng hoang hoải.. Ôi mảnh đời chắp vá
Lòng hoang hoải.. Ôi mảnh đời chắp vá
Nhưng “lực
bất tòng tâm”! Sau sự toang vỡ cùa một cuộc tình ta không còn bất cứ chỗ nào
tạm gọi là an toàn để mà trú ẩn cả. Nội tâm thì hoải hoang khắc khoải… bên
ngoài thì “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”!. Mưa trong lòng hòa quyện với
mưa ngoài trời tạo thành khúc bi ca thảm não.
Đếm từng giọt
mưa hờn trên phiến lá
Cô liêu về ngần ngại đón châu sa
Cô liêu về ngần ngại đón châu sa
Len lén âm
vang mơ cũ tìm về như một níu kéo vô vọng của kẻ sắp chết đuối giữa sự quẫy đạp
của dòng sông định mệnh cũng chỉ làm cho linh hồn và trái tìm ta thêm hoang tàn
nhão nhoẹt mà thôi.
Dường quanh ta
còn vang tiếng ngọc ngà
Người bỏ lại.. chi.. hồn ta hóa đá
Người bỏ lại.. chi.. hồn ta hóa đá
*****
Lướt
thoáng qua hồn thơ của Hoàng Lan, ta bắt gặp những âm hưởng của
giai khúc buồn vời vợi cứ miết phả chập chùng trong lòng người đọc bao
sắc âm mênh mang cố hữu của tình yêu – niu và thả. Những nuối tiếc lộng lồng,
những đớn đau dìu dặt, mịn màng và tê tái. Và cả những cam chịu bao la âm thầm
trong một buổi chợ chiều hoang liêu, nhòe nhoẹt của đoạn cuối dốc
Tình…
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét