Bình - RU NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG -Lãng Thanh

RU NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Đôi ta đâu phải Ngưu Lang Chức Nữ
mà cầu Ô thước cách xa đôi bờ muôn trùng thương nhớ  
Mỗi năm chỉ một lần gặp gỡ
nỗi niềm hân hoan chưa thỏa đã vội rời xa  
dải ngân hà anh bước thấp bước cao
em ngẩn ngơ đếm từng giọt thời gian đi qua
đợi chờ mùa  ngâu tới.
Em hay giận dỗi trách hờn mỗi bận nước mắt trào vì bởi..
yêu xa.
Chờ nhau bên bờ viễn phương hạnh ngộ đôi ngày
góp nhặt chút ấm nồng nuôi mộng chung đôi.
                                              
Chưa hết thu phân anh đã lo lắng gởi về chiếc áo khoác mặc ấm
ngày mùa sắp tới gói ghém cả một trời tình thắm ngát hương.
Trời lập đông bây giờ đâu rét ngọt như những năm xưa
 mà chỉ vừa cho má thêm hồng môi thêm đỏ,
chút hơi hướm lành lạnh của mùa đông
để em co ro làm duyên với áo khoác vào những sớm
tinh mơ trên đường lãng đãng mù sương.
Những con đường vùng nhiệt đới quê mình quanh năm khói bụi,
may mà thành phố nơi đây còn có những hàng cây xanh  để mỗi
sớm mai còn nghe tiếng chim trong trẻo ẩn mình nơi chòm lá
dấu nồng nàn trong sương khói rêu phong.
Khoác vội  chiếc áo màu rong
cẩn thận cài thêm hàng cúc
cảm nhận hơi ấm người yêu niêm phong
theo ký ức vỡ òa
những khi bước chân ngang qua trường cũ.

Một ngày như mỗi ngày, em thắp niềm tin trong từng ngăn nhịp đập vang mạnh vào tim sắt se lòng chung thủy
đợi chờ người yêu dấu trăm năm.
Nếu có khoảng lặng nào bất chợt, cho dẫu mưa sa gió táp
hay  phồn hoa quyến dụ ngoài kia em vẫn vô tư  ngủ vùi trong
áo ấm gọi giấc mơ tìm về bên nhau ru nỗi nhớ mùa đông cho
những ngày trầm lắng xa xăm...

Lãng Thanh
***************
*
Tình yêu quả thật là món quà đặc biệt mà Thượng đế đã hào phóng ban tặng cho vũ trụ này, bởi với ngay cả những cô cậu Tiên ở cõi Thượng giới – những vị tưởng chừng như đã đạt tới cảnh giới siêu phàm thoát tục rồi – cũng không thoát khỏi lưới tình giăng bẫy, thế nên chàng Ngưu ả Chức vì lụy tình nên đành phải nhận lãnh hình phạt chia lìa hai đầu xa thẳm của Ngọc Hoàng…

Lại cứ tưởng ở trần gian này chuyện yêu đương nam nữ là cực kỳ tự do thoải mái theo ý muốn chủ quan của con người, nào hay cũng nhan nhản biết bao đôi tim đang mong ngóng chiếc cầu Ô Thước để ráp vần cho bài ca hạnh ngộ…

Đôi ta đâu phải Ngưu Lang Chức Nữ
mà cầu Ô thước cách xa đôi bờ muôn trùng thương nhớ  

Khi yêu nhau thắm thiết rồi, dẫu có tan vào trong nhau vẫn mãi hoài là không đủ, huống chi mỗi năm chỉ có một lần mới được thấy mặt nhau? Cái tỷ lệ vô cùng ít ỏi nhỏ nhoi của lần gặp gỡ so với thời gian đằng đẵng đợi chờ mong ngóng, ôi chao! sao mà thê thiết!

Mỗi năm chỉ một lần gặp gỡ
nỗi niềm hân hoan chưa thỏa đã vội rời xa  
dải ngân hà anh bước thấp bước cao
em ngẩn ngơ đếm từng giọt thời gian đi qua
đợi chờ mùa  ngâu tới.

Trùng phùng mà lo ngay ngáy cho cái chia xa cận kề, trong Hợp mầm Ly đà ươm sẵn bảo sao không dỗi hờn ngúng nguẩy run rẩy giọt lệ nồng nhất là khi ta chỉ là một bông hoa tình mỏng manh yếu đuối oặt ẹo đi bởi cái nghiệt ngã của năm tháng đợi chờ mòn mỏi sầu thương?

Em hay giận dỗi trách hờn mỗi bận nước mắt trào vì bởi..
yêu xa.
Chờ nhau bên bờ viễn phương  hạnh ngộ đôi ngày
góp nhặt chút ấm nồng nuôi mộng chung đôi.

Vẫn biết rằng ở phương trời xa thẳm ấy người vẫn luôn dõi mắt về ta với bao chăm sóc vỗ về lắng lo trìu mến…nhưng tất cả đó, người ơi! cũng chỉ là những “vật ngoài thân”, cần mà chưa đủ.

Chưa hết thu phân anh đã lo lắng gởi về chiếc áo khoác mặc ấm
ngày mùa sắp tới gói ghém cả một trời tình thắm ngát hương.
Trời lập đông bây giờ đâu rét ngọt như những năm xưa
mà chỉ vừa cho má thêm hồng môi thêm đỏ,
chút hơi hướm lành lạnh của mùa đông
để em co ro làm duyên với áo khoác vào những sớm
tinh mơ trên đường lãng đãng mù sương.

Bởi mùa đông của đất trời dẫu có lạnh buốt thể nào thì ta vẫn còn có cách che chắn để tồn tại, nhưng nếu thiếu dáng hình anh bên cạnh thì trái tim này sẽ giá đông chết lặng ngay cả giữa mùa hè nóng bỏng rỡ ràng... Một mình đơn côi lầm lũi mà nghe lạc lõng bước chân trong dòng đời nháo nhào xuôi ngược, hững hờ cả với vòm xanh đang rộn rã ríu rít tiếng sơn ca. Mê huyễn trong ký ức về anh và những tự tình xa vắng…

Những con đường vùng nhiệt đới quê mình quanh năm khói bụi,
may mà thành phố nơi đây còn có những hàng cây xanh  để mỗi
sớm mai còn nghe tiếng chim trong trẻo ẩn mình nơi chòm lá
dấu nồng nàn trong sương khói rêu phong.
Khoác vội  chiếc áo màu rong
cẩn thận cài thêm hàng cúc
cảm nhận hơi ấm người yêu niêm phong
theo ký ức vỡ òa
những khi bước chân ngang qua trường cũ.
*****
Dẫu mỏi mòn giận hờn là thế tình ơi, ta vẫn miệt mài tạc lên tượng đài chung thủy sắt son trong mong ngóng đợi chờ, vẫn không nản lòng giữa bão táp phong ba của tình đời đen bạc nhiều mưu ma chước quỷ…

Một ngày như mỗi ngày, em thắp niềm tin trong từng ngăn nhịp đập vang mạnh vào tim sắt se lòng chung thủy
đợi chờ người yêu dấu trăm năm.

Đã và sẽ trễ tràng biếng nhác điểm phấn tô son lược gương chuốt chải , sẽ mắt mờ tai điếc trước cảnh bướm ong dập dìu cỏ hoa réo gọi, phong kín tim lòng trong chiếc áo ấm tình yêu mà người đã nồng nàn đan dệt hiến tặng hôm nào…

Nếu có khoảng lặng nào bất chợt, cho dẫu mưa sa gió táp
hay  phồn hoa quyến dụ ngoài kia em vẫn vô tư  ngủ vùi trong
áo ấm gọi giấc mơ tìm về bên nhau ru nỗi nhớ mùa đông cho
những ngày trầm lắng xa xăm...

Nhưng xin nhớ rằng, Tình yêu này là chung của cả hai chúng ta, nếu dựa vào sức của chỉ một người thôi thì làm sao mà giữ bền cho nổi?

Bởi thời gian là một loại hóa chất rất lạ kỳ đối với lòng người. Thời gian tâm lý co duỗi khác xa thời gian vật lý. Trong lĩnh vực tình yêu, nếu có khi nó là thần dược giúp xóa đi vết thương lòng, thì lắm lúc chính nó cũng là bom hạt nhân khiến cho nhịp cầu Ô Thước vĩnh viễn không bao giờ được kết nối được nữa…

Sức người có hạn, lòng người khôn lường… xin chớ để thời gian cách trở trong yêu thương vượt qua sự chịu đựng tới hạn để vô tình biến thành câu: “Xa mặt cách lòng!”.

HANSY



Nhận xét

Bài đăng phổ biến