Lãnh đạo không phải người địa phương:
có chống được
tham nhũng?
"Cũng có những vấn đề phải rút ra," Tổng Bí thư
Tô Lâm phát biểu vào cuối tháng Chín khi nói tới việc người đứng đầu
trong các vụ án tiêu cực, tham nhũng đều là người địa phương. Ông cho
biết chủ trương bố trí lãnh đạo tỉnh không phải người địa phương đã được
thực hiện "hơn một nhiệm kỳ rồi" và sẽ tiếp tục thực hiện.
Tính tới ngày 22/10, 100% bí thư tỉnh ủy, thành ủy không phải
người địa phương. Những chủ tịch UBND tỉnh người địa phương cũng đang
dần được luân chuyển.
Câu hỏi đặt ra là liệu đây có phải cách hiệu quả để chống tham
nhũng?
Chủ trương từ hơn 20 năm trước
Chủ trương bí thư không phải người địa phương đã được đưa ra từ
lâu, ít nhất là từ năm 2002, với Nghị quyết số 11-NQ/TW của Bộ Chính trị
khóa 9 về luân chuyển cán bộ lãnh đạo và quản lý.
Theo nghị quyết này, việc bố trí cán bộ lãnh đạo không phải
người địa phương cơ bản là để rèn luyện, bồi dưỡng cán bộ hoặc
phòng ngừa "khuynh hướng cục bộ, khép kín" trong đơn vị, địa
phương.
Dù vậy, việc áp dụng chưa được triệt để. Theo thống kê của BBC
News Tiếng Việt, trong suốt nhiệm kỳ 13, vẫn có ít nhất 24 trường
hợp (tức gần 40%) bí thư, thành ủy là người địa phương trong thời
gian một năm trở lên.
Ví dụ, bà Hoàng Thị Thúy Lan giữ chức bí thư Tỉnh ủy Vĩnh
Phúc từ tháng 3/2015 tới tháng 3/2024. Bà Lan không rời chức vụ này
do chủ trương nói trên, mà do bà bị xử lý hình sự.
Một trường hợp tương tự là Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương Phạm Xuân Thăng,
người giữ chức vụ này từ ngày 26/10/2020 tới ngày 16/9/2022, sau đó mất
chức do vướng vòng lao lý.
Cũng có trường hợp thôi giữ chức vụ do được điều chuyển công tác.
Bí thư Tỉnh ủy Tây Ninh từ tháng 8/2020 là ông Nguyễn Thành Tâm – một
người quê ở Tây Ninh. Tới tháng 2/2025, ông Tâm ra Hà Nội giữ chức phó
trưởng Ban Tổ chức Trung ương.
Ông Tô Lâm từng khẳng định chủ trương lãnh đạo không phải người địa
phương sẽ được mở rộng ra một số chức danh như chủ tịch UBND, chủ nhiệm ủy
ban kiểm tra tỉnh ủy, chánh thanh tra...
Bộ Chính trị, Ban Bí thư vào ngày ngày 31/10 đã yêu cầu bố trí 100%
các chức danh chủ tịch UBND, chủ nhiệm ủy ban kiểm tra, chánh thanh tra tỉnh
không phải là người địa phương trước ngày 15/12.
Thời điểm ấy, có 14 trên 34 chủ tịch UBND là người địa phương,
tại các tỉnh thành: Bắc Ninh, Cà Mau, Đồng Nai, Đồng Tháp, Hà Tĩnh,
Hưng Yên, Khánh Hòa, Lào Cai, Nghệ An, Ninh Bình, Quảng Trị, Tây Ninh,
Thái Nguyên và Huế.
Chưa đầy một tháng sau, tất cả 14 địa phương này đã có chủ
tịch UBND mới, đều không phải người địa phương.
Vũ khí chống tham nhũng?
Một trong số những lý do thực hiện chủ trương này, theo lời ông
Tô Lâm, là chống tham nhũng, tiêu cực và ngăn chặn tình trạng cục bộ
địa phương.
Trả lời báo Tiền Phong, PGS-TS Bùi Hoài Sơn, đại biểu chuyên trách tại
Ủy ban Văn hóa và Xã hội của Quốc hội, so sánh chủ trương này với Luật
Hồi tỵ – được ban hành từ thời vua Lê Thánh Tông, tức khoảng gần 600
năm trước.
Luật Hồi tỵ có nhiều nội dung, nhưng điểm tương đồng lớn nhất
là việc không cho phép quan cai quản là người địa phương.
"Từ xưa đến nay chúng ta vẫn kiên quyết nói không với quan hệ dòng họ,
bè cánh trong quản lý, coi trọng sự công minh của người làm lãnh đạo. Thực tế
cũng cho thấy hiệu quả rõ rệt của chủ trương này," ông Sơn nói.
Tình trạng "gia đình trị", hay hiện tượng "cả họ làm
quan" đã diễn ra và được phản ánh trong nhiều năm qua.
Vào tháng 9/2016, mạng xã hội và báo chí Việt Nam đều đưa tin
về việc cả nhà bí thư Tỉnh ủy Hà Giang khi đó là ông Triệu Tài Vinh
"làm quan".
Thời điểm ấy, vợ ông Vinh giữ chức phó giám đốc Sở Nông nghiệp và
Phát triển nông thôn tỉnh Hà Giang; ba em trai ông Vinh cũng được bố trí làm
lãnh đạo gồm các chức bí thư huyện ủy Quang Bình, phó chủ tịch UBND huyện
Hoàng Su Phì, phó giám đốc Sở Bưu chính - Viễn thông. Một số chức danh lãnh đạo
khác cũng nằm trong tay em gái, em rể và anh em họ hàng của ông Vinh.
Ông Vinh đã xác nhận với truyền thông những thông tin trên là
chính xác nhưng cũng khẳng định việc bổ nhiệm các chức vụ nêu trên đều tuân
thủ đúng quy định của Đảng, nhà nước.
Cùng thời điểm ấy, Giáo sư Võ Đại Lược, cựu thành viên Ban Nghiên cứu
của Thủ tướng Chính phủ Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải, đã nhận định rằng
"nếu cứ để tình trạng cả họ, cả nhà làm quan "đúng quy trình"
thì đến một lúc nào đó quyền lực gia đình sẽ lại lấn át cả quyền lực nhà nước,
chẳng cơ quan nào kiểm soát được".
Vào năm 2015, báo chí đã đề cập nhiều tới vụ việc diễn ra tại
Tổng công ty Bảo đảm an toàn hàng hải miền Nam VMS-South – một doanh nghiệp
thuộc Bộ Giao thông vận tải. Tính đến cuối tháng 8/2015, số cán bộ lãnh đạo,
quản lý có quan hệ gia đình với tổng giám đốc là 11 người, trong đó có sai
trong hồ sơ bổ nhiệm.
Tới năm 2018, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã đặt vấn đề: làm thế nào để
"khắc phục tình trạng chạy chức, chạy quyền hay thân quen, cánh hẩu?"
trong Hội nghị Trung ương 7 khóa 12.
Vào tháng 7/2023, Bộ Chính trị đã ban hành Quy định số 114-QĐ/TW về kiểm
soát quyền lực và phòng, chống tham nhũng, tiêu cực trong công tác cán bộ. Quy
định này cũng nhắc tới lợi dụng quan hệ thân quen, quan hệ gia đình
để chạy chức, chạy quyền.
Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp lãnh đạo không phải người
địa phương nhưng vẫn "lập bè phái" tham nhũng, ví dụ như cựu
Bí thư Tỉnh ủy Lào Cai Nguyễn Văn Vịnh. Ông Vịnh quê ở xã Việt Hồng, huyện
Trấn Yên, tỉnh Yên Bái, nhưng có nhiều năm công tác ở Lào Cai và trải
qua nhiều chức vụ tại tỉnh này.
Ông Vịnh giữ chức bí thư Lào Cai từ tháng 8/2013 tới tháng
10/2020. Vào năm 2018, ông Nguyễn Quang Bình, con trai của ông Vịnh, được
bầu giữ chức vụ phó chủ tịch UBND huyện Bát Xát, Lào Cai - một việc mà ông
Vịnh khẳng định là 'không có nhân nhượng nào'.
Tới năm 2023, ông Vịnh và một loạt cựu quan chức khác cùng thời
- cựu chủ tịch UBND tỉnh Doãn Văn Hưởng, hai cựu phó chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn
Thanh Dương và Lê Ngọc Hưng - đã bị bắt và sau đó lĩnh án tù vì tội
"Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ".
Có nhiều ví dụ khác cho thấy các quan chức lãnh đạo hoàn toàn có thể kết
bè phái để tham nhũng ngay cả khi không làm ở quê nhà.
Trong thời kỳ tinh gọn bộ máy, vấn đề cục bộ địa phương, cơ
cấu người "phe mình" lại càng được chú ý. Các lãnh đạo chủ
chốt như Tổng Bí thư Tô Lâm, Chủ tịch Quốc hội Trần Thanh Mẫn đều đã
nhắc tới vấn đề này. Có thể thấy vấn đề cục bộ địa phương, cơ cấu
người quen vẫn tồn tại trong nhiều năm.
Việc sắp xếp 100% bí thư không phải người địa phương có thể nói
là một thành công trong việc thực thi chính sách và tạo ra một môi
trường chính trị khác ở địa phương.
Theo Giáo sư khoa học chính trị Edmund Malesky từ Đại học Duke (Mỹ), chủ
trương tương tự đã được áp dụng ở Trung Quốc và có thể làm
"đứt gãy những kênh bảo trợ ở địa phương".
"Ví dụ một người được bổ nhiệm, rồi họ lại bổ nhiệm những người cấp
dưới, và những người đó mang ơn họ vì có được vị trí.
"Như vậy, sẽ hình thành một mạng lưới những người phụ thuộc lẫn nhau
để trao đổi ân huệ. Khi người đứng đầu mạng lưới đó bị thay thế bằng người
khác, thì việc duy trì mối quan hệ kiểu đó sẽ trở nên khó khăn hơn," ông
Malesky nói trong cuộc phỏng vấn BBC News Tiếng Việt.
Tuy nhiên, cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Nguyễn Sĩ Dũng cho
rằng nếu không có cơ chế kiểm soát chặt chẽ, sẽ có trường hợp tìm
cách thiết lập những mối quan hệ lợi ích mới, thay vì triệt tiêu lợi ích nhóm
cũ, theo bài viết ngày 7/10 trên báo Tiền Phong.
"Điều này không những không chống tham nhũng, mà còn tạo thêm tầng nấc
phức tạp hơn," ông nói, bổ sung thêm rằng cần có cơ chế khuyến khích
lãnh đạo xây dựng niềm tin xã hội bằng đối thoại công khai, hành động liêm
chính và kết quả cụ thể.
Về mặt hạn chế, ông Malesky nhắc tới việc thiếu động lực cá
nhân muốn địa phương phát triển tốt… khiến lãnh đạo có thể đưa ra
những quyết định mang lợi ích ngắn hạn và có lợi cho sự nghiệp
chính trị nhưng ảnh hưởng tới lợi ích dài hạn của địa phương.
Ông cũng đề cập tới khái niệm "tính gắn kết" – quan
niệm cho rằng quan chức thường làm việc hiệu quả hơn khi họ có sự gắn bó với
cộng đồng địa phương.
"Lý do là vì họ hiểu rõ nhu cầu của người dân địa phương, có các mối
quan hệ, hiểu cách vận hành của bộ máy địa phương. Nhờ những kết nối đó, họ dễ
dàng thực hiện công việc hơn," ông giải thích, nói thêm rằng có bằng
chứng chứng minh điều này đã diễn ra ở Trung Quốc.
Liên quan tới điều này, ông Dũng cho rằng sự kết hợp giữa các cán bộ
từ địa phương khác với đội ngũ địa phương "sẽ tạo nên một 'hệ sinh
thái lãnh đạo' đa chiều, vừa có tầm nhìn mới, vừa có thực tiễn địa
phương".
Cũng không thể loại trừ khả năng có "điều chuyển công tác cán
bộ thiếu minh bạch".
Vào ngày 5/11, luật sư Ngô Anh Tuấn, Giám đốc Công ty luật ATN &
Cộng sự ở Hà Nội, đưa ra nhận định trên tài khoản Facebook cá nhân rằng cần
xem lại chính sách điều chuyển cán bộ.
"Tình trạng điều chuyển công tác cán bộ thiếu minh bạch, không dựa
trên quy hoạch hay nhu cầu thực tế có thể dẫn tới sự bất bình và ảnh hưởng tiêu
cực đến bộ máy tổ chức. Điều này có thể xảy ra do các yếu tố như thiếu quy hoạch
cán bộ, lạm dụng quyền lực trong việc điều động hoặc quy trình ra quyết định
không rõ ràng, minh bạch.
"Không ít người được liên tục đưa đi hết chỗ này, chỗ nọ chỉ để làm
đẹp hồ sơ, để cho đủ điều kiện để được cất nhắc nhưng việc một người buộc phải
nhường lại vị trí cho người khác một cách bất đắc dĩ sẽ để lại vết thương trong
lòng họ…"
Ông Tuấn cho rằng việc này không những làm giảm hiệu quả công
việc mà còn tạo tâm lý bất an, giảm lòng tin đối với các cán bộ,
bên cạnh một số tác động tiêu cực khác.
Ông Ngô Anh Tuấn đưa ra những nhận định này sau khi biết tin Bộ
Chính trị bổ nhiệm ông Lê Minh Trí giữ chức phó trưởng ban Nội chính
Trung ương, chỉ sau hơn một năm "ngồi chưa ấm chỗ" ở ghế chánh án
Tòa án nhân dân Tối cao.
Theo ông Tuấn, một số nguyên nhân dẫn có thể tới việc này là
thiếu quy hoạch cán bộ (không có kế hoạch dài hạn, rõ ràng…), lạm
dụng quyền lực (lợi dụng việc thuyên chuyển để trù dập hoặc thiên vị cho những
người thân quen…).
Trong thời gần đây, có rất nhiều trường hợp nhân sự giữ chức
trong thời gian ngắn, ví dụ như Trưởng Ban Chính sách, Chiến lược Trung
ương Nguyễn Thanh Nghị (giữ chức phó bí thư Thường trực Thành ủy TP HCM
trong 7 tháng), Bộ trưởng Nội vụ Đỗ Thanh Bình (giữ chức bí thư Thành
ủy Cần Thơ trong hơn 8 tháng).
Thêm không gian tham nhũng?
Về cơ bản thì nạn tham nhũng, tiêu cực vẫn tồn tại phổ biến ở
Việt Nam. Trong năm 2024, Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng,
lãng phí, tiêu cực đã xử lý 700 tổ chức đảng và 24.000 đảng viên vi phạm bị
kỷ luật.
Nhiệm kỳ 13 cũng đã chứng kiến việc hàng loạt ủy viên Trung
ương Đảng, trong đó có 7 ủy viên Bộ Chính trị, bị xử lý kỷ luật và
mất chức.
Thực trạng này diễn ra sau hơn một thập kỷ "đốt lò"
của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, với nhiều lãnh đạo cấp cao bị xử lý.
Nhưng từ khẩu hiệu "không có vùng cấm, không có ngoại
lệ" cho đến việc kỷ luật cán bộ cấp cao dường như cũng chưa đạt
được hiệu quả xử lý tham nhũng.
"Không có một con đường duy nhất để chống tham nhũng. Việt Nam đang
áp dụng các biện pháp như bắt giữ quan chức cấp cao, đẩy mạnh chính phủ điện tử
và tinh giản thủ tục để giảm bớt sự tùy tiện của bộ máy quan liêu - đó đều là
những bước đi tích cực. Và giờ họ đang cân nhắc thêm một cách tiếp cận
khác," Giáo sư Edmund Malesky nhận định.
Ông cũng nhắc tới một số báo cáo - gồm Báo cáo PAPI và Chỉ số
PCI - cho thấy sự suy giảm của "tham nhũng vặt", như việc
phải đưa "tiền bôi trơn" khi thực hiện dịch vụ công.
Về tác dụng chống tham nhũng của chủ trương này, ông nói rằng phần
lớn các nghiên cứu đều không tìm thấy bằng chứng mạnh mẽ cho thấy việc luân
chuyển cán bộ thực sự có ích trong việc chống tham nhũng.
"Việc này sẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc các quan chức đó được đào
tạo tốt đến đâu, họ có thể xây dựng quan hệ địa phương tốt đến mức nào, và họ
thực hiện công việc hiệu quả ra sao - và có thể sẽ có những đánh đổi nhất định ở
đây, giữa việc thu hẹp các kênh bảo trợ nhưng đồng thời làm giảm hiệu suất
công việc," ông giải thích.
Trong một diễn biến liên quan, Hội đồng thẩm phán Tòa án Nhân dân Tối
cao đã công bố một dự thảo nghị quyết nhắc tới việc xem xét không truy cứu
hình sự đối với người thực hiện hành vi phạm tội liên quan đến tham nhũng
nếu có đủ ba điều kiện, gồm:
(a). Thực hiện hành vi phạm tội nhưng vì mục đích phát triển kinh tế - xã
hội, bảo đảm quốc phòng, an ninh mà không có khiếu nại, tố cáo hoặc đã giải quyết
dứt điểm các khiếu nại, tố cáo liên quan theo quy định.
(b). Không tham nhũng, không gây thất thoát, lãng phí tài sản nhà nước,
hoặc có gây thất thoát, lãng phí tài sản nhà nước nhưng đã khắc phục toàn bộ hậu
quả.
(c). Dự án, công trình có sai phạm đã được hoàn thành, mang lại hiệu quả
kinh tế - xã hội cho địa phương, đất nước.
Luật sư Trần Đinh Minh Long từ Hà Nội nhận định với BBC News Tiếng Việt
rằng nếu Quốc hội thông qua dự thảo nói trên, những cơ chế mới sẽ
khiến tội phạm tham nhũng có nhiều đường thoát hơn.
"Tâm lý nghiêm khắc và thượng tôn pháp luật có thể dần dần lu mờ,
thay vào đó sẽ hình thành tâm lý lợi dụng cơ chế mới để 'tính đường lùi' như một
dạng 'bảo hiểm rủi ro' nếu chẳng may hành vi phạm tội bị phát hiện. Tội phạm
không giảm mà sẽ tinh vi hơn," ông nhận định.
Ông Long đánh giá điều (a) "quá mơ hồ" và có thể được
diễn giải theo nhiều cách khác nhau. Ngoài ra, ông cho rằng việc tố
cáo, khiếu nại có thể bị che giấu, hoặc dù có được giải quyết
"dứt điểm" theo quy định thì cũng "không đồng nghĩa với việc
giải quyết thỏa đáng, công bằng và đúng pháp luật".
Tương tự, theo ông Long, chi tiết "hiệu quả kinh tế - xã hội"
của điều (c) cần được quy định cụ thể hơn.
"Một công trình không ai sử dụng nhưng có vẻ ngoài đẹp thì liệu có
coi là hiệu quả xã hội? Một công trình không sử dụng đúng mục đích và trở thành
nơi chăn thả gia súc cho người dân địa phương thì có coi là hiệu quả kinh tế?"
ông đặt vấn đề.
Trong khi đó, ông nhận định việc khắc phục hậu quả ở điều (b)
chỉ nên được coi là tình tiết giảm nhẹ, đồng thời nói thêm rằng dù
nguyên tắc tính toán giá trị thiệt hại không khó hiểu, việc truy vết
và chứng minh số tiền cần đền bù có thể gặp khó khăn.
"Đặc điểm của tài sản, tài chính là có thể bị tẩu tán, trộn lẫn, rửa,
ngụy trang và che vết," ông nêu.
Việc tham nhũng không phải luôn luôn xuất phát từ mong muốn của
lãnh đạo - "con đường hai chiều" là cách ông Malesky mô tả
tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
"Ví dụ, bạn vào bệnh viện và ở trong một phòng mà bạn không thích,
phòng đó có quá nhiều người. Và bạn muốn được chuyển sang một phòng tốt hơn,
nên bạn đưa một khoản 'lót tay'. Hoặc tôi là một doanh nghiệp và muốn làm thủ tục
cấp phép nhanh hơn, nên tôi trả một khoản 'chi phí bôi trơn'.
"Vấn đề là nó diễn ra theo cả hai chiều. Thanh tra đến kiểm tra và
phát hiện vi phạm về môi trường trong nhà máy của tôi, và thay vì bỏ tiền ra để
nộp phạt cho vi phạm đó, thì việc chi một khoản hối lộ lại dễ dàng hơn. Tức là,
không chỉ thanh tra tạo ra vấn đề, mà phía bên kia cũng chủ động 'mở lời'. Nó
là hai chiều như vậy đấy," ông nhận định.
Do đó, ông cho rằng để có thể xóa bỏ hoàn toàn tham nhũng, cần
có sự chuyển biến cả về mặt văn hóa.
"Tức là cần phải thay đổi cả kỳ vọng của mỗi cá nhân về việc liệu
họ có phải người duy nhất không đưa hối lộ hay không. Khi người khác vẫn
đưa hối lộ, điều đó sẽ làm thay đổi động cơ hành động của họ.
"Vì vậy, cần có đòi hỏi một sự thay đổi văn hóa mang tính toàn diện,
và để đạt được điều đó thì có nhiều bước cần phải thực hiện."
Nhận xét
Đăng nhận xét