GÃY CÁNH THIÊN ĐƯỜNG
GÃY CÁNH THIÊN ĐƯỜNG
Và rồi hương lửa cũng tàn vơi 
Thôi hết mùa thương tủi hận đời 
Tan nát mơ lòng tan nát hỡi
Bẽ bàng duyên phận bẽ bàng ơi 
Người đi khuất nẻo buồn vênh cõi 
Ta ngóng đầu sông nặng xiếu trời 
Quạnh quẽ canh trường man mác gọi
Xa lìa kỷ niệm mộng tình rơi 
Xa lìa kỷ niệm mộng tình rơi 
Cách trở Sâm Thương tím rịm trời 
Cứ tưởng chân tình hoan ái hỡi 
Đâu ngờ bội nghĩa quặn lòng ơi 
Luềnh loang ảo ảnh luềnh loang cội
Lạc lõng mù mê lạc lõng đời 
Cố giữ duyên nồng luôn thẫm ngợi
Thế mà hương lửa cũng tàn vơi
HANSY

Nhận xét
Đăng nhận xét