43. QUÂN TỬ KIẾM NHAC BẤT QUẦN BI KỊCH CỦA THAM VỌNG

43.
QUÂN TỬ KIẾM NHAC BẤT QUẦN
BI KỊCH CỦA THAM VỌNG

Truyện võ hiệp, như chính cái tên gọi của nó, đầu tiên là phải nhắc tới võ, sau đó mới là hiệp. Võ thì nhiều nhưng hiệp thì có mấy ai? Võ thì dễ phân, nhưng mấy ai nhận rõ được chữ hiệp? Nào người quân tử, đâu kẻ tiểu nhân, ai có thể xét định đc nào? Thế mà sao vẫn có bao kẻ chỉ vì một chữ quân tử, một tiếng đại hiệp mà phải khổ công, dụng tâm đưa ra kế sách ? Làm tiểu nhân chân chính đã là khó , làm người quân tử càng khó hơn, nhưng cái khó nhất lại chính là làm kẻ ngụy quân tử, kẻ tiểu nhân mà ôm ba mớ nhân nhân chi giả gì đó nói với thiên hạ thì thật đáng phục. 

Quân tử kiếm Nhạc Bất Quần Nhạc tiên sinh, chỉ nghe danh là đủ hiểu. Ở trong Tiếu Ngạo giang hồ, có mấy tên không nghe được danh tiếng quân tử của Nhạc tiên sinh cơ chứ? Một con người quy củ như Nhạc tiên sinh, một con người mà mở miệng là chính kiến, khép miệng là nhân từ. Trên giang hồ, để được xem là quân tử đã không dễ, mà còn đc mọi người đưa vào danh hiệu, để chữ quân tử đặt trước chữ kiếm càng khó hơn. Chỉ một chuyện đó đủ để mọi người phải khâm phục con người quân tử lòng dạ thẳng như kiếm này. 

Nhạc tiên sinh còn thiếu gì nữa đâu cơ chứ? Nào là chưởng môn Hoa Sơn, một trong Ngũ Nhạc kiếm phái trong hàng ngũ chính phái, nào là vị anh hùng Quân tử kiếm đạo mạo, nào là người vợ nữ hiệp Ninh Trung Tắc, nào là đứa con gái xinh đẹp Nhạc Linh San. Đời người được thế chẳng phải sống không uổng ru? Thế nhưng thực tế mấy ai hiểu được, cái danh hiệu hay nhất mà Nhạc tiên sinh đạt được, chẳng phải quân tử, chẳng phải chưởng môn nhân gì cả, mà là một chữ " ngụy quân tử" . Nếu Nhạc Bất Quần chỉ là một quân tử kiếm, chỉ là môn trưởng môn Hoa Sơn bình thường như bao đời chưởng môn khác thì đã chẳng có gì đáng nói, nhưng cái hơn người của lão chính là từ " Ngụy quân tử" , nhờ có tiếng này , mà lão mới xứng được lưu danh thiên cổ.

Giang hồ là gì? Giang hồ nào phải chỉ là nơi thu hút bao nhiêu chàng trai cô gái. Giang hồ càng chẳng phải chỉ là nơi dành cho mấy tên mới học một hai thế kiếm đi qua đi lại để nghênh mặt lên với đời. Giang hồ cũng chẳng đẹp như trong mộng tưởng, chỉ toàn những hiệp sĩ, bay qua bay lại, phóng chưởng, phóng kiếm vù vù để rồi lại chui vào tửu quán nào đó nhâm nhỉ ly rượu mà khoe thành tích với nhau. Giang hồ thật sự mới đen tối làm sao, nào là tranh quyền đoạt vị, âm mưu hạ độc, tranh bá với thiên hạ, nào kém gì triều đình cơ chứ. Sống trong cái chỗ loạn lạc đó mà không biết tranh giành đoạt vị, không biết lập mưu giết người, tranh bá thiên hạ há chẳng uổng cái sự thông minh của Nhạc tiên sinh sao? Mặc kệ cha nó cái danh hiệu nhảm nhí Quân tử kiếm. Tụi bay tưởng tao cần cái danh hiệu xoàng xỉnh đó lắm hả? Nhầm to rồi mấy bé kia ơi:whistling. Tao chỉ dùng nó để đánh lừa thiên hạ thôi, chứ cái lão đây cần là cả giang hồ này phải cúi rạp trước ông mày cơ. Từ xưa người ta đã bảo:

"Lượng nhỏ phi quân tử,
Vô độc bất trượng phu"

Tuy chẳng làm được người quân tử nhưng cũng làm được kẻ trượng phu đấy thôi. Thế gian này liệu ai độc được hơn ta? Lão già Tả Lãnh Thiền tưởng thông minh ư? Bày đặt đưa Lao Đức Nặc qua thăm dò ta, được thôi, ta cứ để nó qua rồi tương kế tựu kế, lộ bao cái kém của mình ra. Mà phải nhận chẳng ai chịu nhục, bình tĩnh như ta. Nhìn vợ con chịu nhục, lại giả bộ hèn kém, may mà có thằng nhãi Lệnh Hồ Xung đưa đầu vào vừa giúp ta bảo vệ phần nào danh tiếng ( cái mà ta cần để tranh đoạt thiên hạ) , lại giúp ta đổ bao tội lỗi, nghi ngờ vào đầu nó, lúc này mấy ai dám bảo ta là ngụy quân tử cơ chứ. 

Đọc cả bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ, rồi chợt thấy giật mình, lúc đầu sao mà ta khâm phục, khen ngợi Nhạc Bất Quần thế chứ? Lại còn không trách lão lúc lão đuổi Lệnh Hồ Xung nữa chứ mà chỉ thương cảm cho Lệnh Hồ Xung thôi. Giờ mới phải giật ngửa cả mình, mà không giật ngửa cũng không được, từ đầu tới giờ Nhạc tiên sinh đâu có làm gì đâu? Ra mặt diệt Phước Oai Tiêu Cục, tranh giành Tịch Tà kiếm phổ, rồi âm mưu hợp nhất Ngũ Nhạc lên ngôi bá chủ toàn là bọn Dư Thượng Hải, Tả Lãnh Thiền. Đấy mới là cái vi diệu của Nhạc Bất Quần, cũng là cái điều mà chúng ta tâm đắc với lão. 

Âm mưu cả đời, lừa dối cả đời để rồi được gì, một tiếng bá chủ võ lâm còn chưa vang lên thì mạng đã tận, danh quân tử thì trôi theo mây khói. Mộng cơ nghiệp chưa thành đã vỡ tan, liệu Nhạc Bất Quần có hối hận chút nào không nơi cửu tuyền hay vẫn thầm nghĩ thâm kế? Chuyện này chỉ có hạng người như lão mới hiểu được. Thôi thì cứ phủi tay mà sống tiếu ngạo có phải hay hơn ru?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến