140 NHỚ MÃI PHƯỢNG XƯA


140
NHỚ MÃI PHƯỢNG XƯA
[Bát điệp-Ô thước]

Nhặt cánh hoa chiều nhớ PHƯỢNG xưa
PHƯỢNG ơi còn có thuở bông đùa
Nồng chăng PHƯỢNG thắm ngày buông lả
Hay cũng mơ nhòa PHƯỢNG rã thưa
Bữa nọ PHƯỢNG hồng luôn nở kín
Mà nay PHƯỢNG mới chẳng ken vừa
PHƯỢNG buồn chi hỡi nhòe mi nhỏ
Ký ức vương hoài dáng PHƯỢNG đưa

Ngóng hoài kỷ niệm PHƯỢNG về chưa
Dưới gốc PHƯỢNG xinh tám nỏ chừa
PHƯỢNG cũng nghiêng hồn quên cõi nắng
PHƯỢNG còn che vở khỏi làn trưa
Ngùi mơ sắc PHƯỢNG triền miên phả
Nuối tiếc PHƯỢNG tình mải miết ưa
PHƯỢNG cũ xa rồi hoang hoải quá
Thương chiều ngoái PHƯỢNG xót nồng xưa

HANSY
*
PHƯỢNG HỒNG XƯA

Đi tìm quá vãng PHƯỢNG hồng xưa
PHƯỢNG thắm triền đê lũ trẻ đùa
Lả lướt in hình hoa PHƯỢNG diễm
Êm đềm tỏa nắng PHƯỢNG cành thưa
Hè sang đỏ PHƯỢNG yêu hoài thế
PHƯỢNG nở đầy sân nhớ mãi vừa
PHƯỢNG hỡi em còn vương vấn kẻ
Tan trường ngóng PHƯỢNG để chờ đưa

Tan trường ngóng PHƯỢNG đã về chưa
Cánh PHƯỢNG nồng khen sẽ chỉ thừa
PHƯỢNG vỹ bằng lăng mình luyến thuở
Cây bàng gốc PHƯỢNG buổi dầm mưa
Hoài Nam PHƯỢNG nhé... trêu đùa ngỏ
Bích PHƯỢNG em nè... hỏi giỡn cưa
Bỗng xốn xang lòng khi PHƯỢNG nở
Quay về ấp ủ PHƯỢNG ngày xưa

Minh Hien

Nhận xét

Bài đăng phổ biến