135 MẸ
135
MẸ
[Ngũ độ]
Mẹ đã đi vào chốn ngủ đông
Làm con nuối lặng giữa thơ lòng
Còn đâu diệu cảm ngày mơ ước
Bỗng hết ân tình thuở vợi trông
Mãi nhớ chiều nao người dạ khổ
Hoài thương buổi khó mẫu lưng gồng
Giờ đây nẻo ấy đời cô quạnh
Có hiểu tim này rạn vỡ không
Có hiểu tim này rạn vỡ không
Niềm đau giã biệt tái tê gồng
Lời ru vắng bặt hờn thăm thẳm
Giọng hát xa vời dỗi ngóng trông
Lại tưởng hình như người vẫn đó
Mà luôn cứ
ngỡ mặt in lòng
Con hoài
nhắc nhủ trong hồn mãi
Mẹ đã đi
vào chốn ngủ đông
HANSY
*
NHỚ THƯƠNG MẸ
Nhớ Mẹ âm thầm giữa buổi đông
Dường nghe tiếng gọi khẽ nơi lòng
Bao ngày rã rượi chờ tim ngóng
Những tối tiêu điều ủ dạ trông
Thuở ấu thơ thường đôi sọt cõng
Thời niên thiếu vẫn một vai gồng
Đời bươn trải nhọc nhằn vương bóng
Cũng bởi con còn dại biết không
Dường nghe tiếng gọi khẽ nơi lòng
Bao ngày rã rượi chờ tim ngóng
Những tối tiêu điều ủ dạ trông
Thuở ấu thơ thường đôi sọt cõng
Thời niên thiếu vẫn một vai gồng
Đời bươn trải nhọc nhằn vương bóng
Cũng bởi con còn dại biết không
Cũng bởi con còn dại biết không
Vì thương lũ trẻ cố lên gồng
Thân nghèo quá vãng nào mơ mộng
Tuổi xế bây giờ lại dõi trông
Mãi khắc tình sâu thầm gửi giọng
Hoài mang nghĩa cả chặt ghi lòng
Chân trời góc bể xa vời vọng
Nhớ Mẹ âm thầm giữa buổi đông
Vì thương lũ trẻ cố lên gồng
Thân nghèo quá vãng nào mơ mộng
Tuổi xế bây giờ lại dõi trông
Mãi khắc tình sâu thầm gửi giọng
Hoài mang nghĩa cả chặt ghi lòng
Chân trời góc bể xa vời vọng
Nhớ Mẹ âm thầm giữa buổi đông
Minh Hien
Nhận xét
Đăng nhận xét