PHƯỢNG ĐÃ XA MÙ
PHƯỢNG ĐÃ XA MÙ
[Ngũ độ]
Làm cho nắng hạ cũng phai hường
Đâm hờ hững dạ khê đài các
Khiến chỏng chơ hồn cạn dễ thương
Loãng toẹt xuân lòng chua chát cảnh
Buồn thiu kỷ niệm tối tăm đường
Ngùi hoa phượng đỏ sầu đan lối
Nuối mãi tơ hồng thuở quyện hương
Nhớ buổi nồng say sũng mật đường
Dễ chịu ôm ghì mê mẩn quyến
Thơm lừng cảm xúc vỗ về thương
Vì tan tác nghĩa đành thui chột
Bởi lỡ làng duyên khiến nhạt hường
Nẻo hạ ngày nao giờ rỗng tuếch
Nghiêng chiều bóng phượng lẩn mù sương
*
HẠ THƯƠNG
Hạ bỗng tràn qua phủ nắng hường
Hối hả ve sầu ngân quãng nhạc
Tưng bừng phượng vỹ cháy niềm thương
Vừa như một thoáng vào trang sổ
Đã lại mười năm cách ngả đường
Chỗ hẹn ngày xưa mòn lối sỏi
Sau nhà nguyệt quế nở nồng hương
Chẳng biết trời nao vẫn biệt đường
Gió ngỡ vô tình qua cửa vọng
Tim còn hữu ái đợi người thương
Vì mang mộng ước đời trinh nữ
Bởi đã thầm trao phận má hường
Nỗi nhớ theo về bao kỷ niệm
Đêm nằm vẳng tiếng vạc tìm sương
Nhận xét
Đăng nhận xét