XA RỒI PHƯỢNG DIỄM
XA RỒI PHƯỢNG DIỄM
[Ngũ độ]
Còn chăng kỷ niệm nép thân dừa
In mường tượng bóng trang đài nõn
Quyện hỏi han người những dấu xưa
Cảnh vật buồn tênh rầu rĩ khiếp
Vành tim trĩu nặng lẻ loi thừa
Quay hồi tưởng dạo mình chia cách
Giã biệt nghe lòng rả rích mưa
Nhớ sũng người không chỉ chạnh thừa
Vẩn đục bừng say mùi mẫn chát
Điêu tàn cám dỗ ngọt ngào xưa
Làm tiu nghỉu dạ ngầu giông bão
Khiến bẽ bàng tim sẩm rặng dừa
Cảnh vật sầu như chiều rã đám
Lu mờ quá vãng hỏi buồn chưa
*
HẠ BUỒN
Để ánh hoàng hôn rũ ngọn dừa
Phượng vẩn vơ sầu bên lối cũ
Em thờ thẫn đợi cuối đường xưa
Đìu hiu nỗi nhớ khung trời mộng
Vẳng tiếng đàn ve rộn rã mùa
Có những thương chờ ai hiểu được
Khi nhìn bọt nước vỡ chiều mưa
Đã biết trời xong cuộc chuyển mùa
Nụ khởi hương lành trao thuở ấy
Hoa bừng sắc rạng gởi ngày xưa
Ầu ơ điệu hát lay nhành cỏ
Phảng phất bài ru vãn đọt dừa
Gió mãi gieo từng cơn trở lạnh
Anh này... Nẻo đó hạ vàng chưa
Nhận xét
Đăng nhận xét