KHẮC KHOẢI

47.
KHẮC KHOẢI
[Ngũ độ-Giao cổ]

Quạnh quẽ cô phòng khắc khoải mơ
Vàng trăng héo rũ dạ hoen chờ
Mê nồng tắt nhoẹt nhòe tim lỡ
Ngắc ngỏm hương mù huyễn mị trơ
Mộng hỡi sao đành gây trắc trở
Tình ơi bỗng lại quáng lu mờ
Vì đâu ái cảm tàn duyên nợ
Để khúc giang đầu rẽ ngọn tơ

Để khúc giang đầu rẽ ngọn tơ
Làm cho kỷ niệm xám đêm mờ
Tình yêu rụi bẽ bàng duyên số
Tức tưởi câu thề cõi nguyệt trơ
Cứ tưởng chung tình nên rực rỡ
Dè đâu bội phản hết mong chờ
Triền xưa chạnh ngoái mùa hoan lỡ
Quạnh quẽ cô phòng khắc khoải mơ

HANSY


VỠ ÒA

Khuya thềm gió lặng vỡ òa mơ
Ngập ắp hồn đêm quãng đợi chờ
Nhịp tối chen vào cung mắt thở
Lời đêm quyện lẫn khúc hồn trơ
Lòng ơi chốn mộng từng cơn trở
Dạ hỡi miền trông mấy đoạn mờ
Bởi ghánh thơ tình đang viết dở
Nên làn điệu nhớ mãi chùng tơ

Nên làn điệu nhớ mãi chùng tơ
Giữ để làm sao khỏi loãng mờ
Bậu nhé đường yêu đừng giận trở
Ta này ngõ mộng chớ hờn trơ
Vầng trăng lại ấm soi giòng rỡ
Bóng liễu cùng êm xỏa bến chờ
Chỗ hẹn tưng bừng hoa thắm nở
Khuya thềm gió lặng vỡ òa mơ.

Hà Thu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến