VÔ THƯỜNG

VÔ THƯỜNG

Dòng đời chảy, bất ngờ loang kín nẻo
Gió giông làm xiêu vẹo cả trần gian
Trời đất này gieo lắm cảnh trái ngang
Mùa thương đẹp chợt úa vàng thê thảm.

Chuyện xưa đó mãi nằm sâu tâm khảm
Hiu hắt buồn ảm đạm cả thuyền mơ
Tình yêu loang đốt cháy trái tim khờ
Hạnh phúc tưởng dồn kho chờ hiệp cẩn.

Cứ ngỡ rằng trầu cau nào vướng bận

Nên đâu ngờ dỗi giận khiến lìa tan
Buổi chia ly, ôi thê thiết bàng hoàng
Trời tắt nắng, màu hoang đờ tím ngắt.

Thế là hết, những đêm dài vắng bặt

Khúc ân tình tha thắt nỗi sầu đau
Can cớ chi trăng đẹp phải úa nhàu
Lòng già cỗi vàng thau giờ lẫn lộn...

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến