ĐỜI

106.
ĐỜI

Trắng tay le lói giữa giông đời 
Rót mãi mà buồn chẳng chịu vơi 
Chán nản nhưng nào rên rõ tiếng 
Tủi thân đâu dám thốt ra lời 
Tình ơi sao nỡ chuồn vô góc
Ái hỡi cam đành lặng một nơi 
Trần trụi bô lô rầu phát khiếp 
Nhiều khi muốn sống quách cho rồi

HANSY



ĐÀNH THÔI

Vẫn luôn ngụp lặn giữa sông đời 
Giả tảng nhưng buồn cũng chẳng vơi 
Lắm buổi lặng thầm che trí não
Nhiều khi bặt giọng giấu tim lời 
Tình yêu đi ở rồi tan gió 
Sự nghiệp trụt sồi đã vẹt nơi 
Còn lại ngông gàn thơ lở dở
Thì thôi chơi tạm cũng vui rồi

HANSY



SỐ PHẬN

Buồn vui lắm chuyện ở trên đời 
Rã gánh dương trần lệ chẳng vơi 
Thiện nghĩa lu mờ đau mấy thuở
Tào khang trở nhạt xót bao lời 
Chìm trăm cội tác tan trong bão
Rũ rượi bên bờ tủi khắp nơi 
Ngán ngẩm ta bà gieo nỗi vọng
Đành cam số phận lửng lơ rồi

HANSY


C’EST LA VIE*

Ngẫm chuyện mà đau buốt cả đời 
Sao tình chẳng đắp lại còn vơi 
Chưa nồng tiếng ngọt ngào đâu thỏa
Khúc khuỷu dành cam khiến nhạt lời 
Dạ hỡi bông đùa loang lắm nẻo
Tim à tráo trở lượn nhiều nơi 
Thì ra cõi thế đều như vậy
Cũng phải trần thân chấp nhận rồi

HANSY
* Đời là thế!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến