Kỳ 44. KIM DIỆN PHẬT MIÊU NHÂN PHƯỢNG KẺ CÔ ĐỘC NHẤT TRÊN THẾ GIAN
Kỳ 44.
KIM DIỆN PHẬT MIÊU NHÂN PHƯỢNG
KẺ CÔ ĐỘC NHẤT TRÊN THẾ GIAN
Bỗng mắt Miêu Nhân Phượng hoe đỏ, dường như muốn khóc. Nhưng sau đó mặt đầy sát khí, gằn từng tiếng hỏi: "Nàng tại sao chết?"
Điền Quy Nông nói: "Nam Lan bảo tại hạ sau khi nàng chết thì đem hỏa táng rồi rải tro cốt trên đường đi cho mọi người giày xéo!". Miêu Nhân Phượng nhảy dựng lên:"Ngươi có làm thế không?".
Miêu Nhân Phượng ngây người nhìn cái hũ tro cốt rồi thong thả giơ hai tay bưng cái hũ sứ lên đặt vào lòng.
Đó là câu chuyện của rất nhiều năm sau. Đoạn trích để thấy Miêu Nhân Phượng -người có ngọai hiệu là Đả biến thiên hạ vô địch thủ, Kim Diện Phật- mãi mãi chung tình và không thể nào quên được người phụ nữ đầu tiên và duy nhất.
Thế nhưng trước đó ?
******
Một ngày cuối năm từ rất lâu trước đây, Miêu Nhân Phượng trên đường tế mộ tri kỷ Hồ Nhất Đao đã gặp Nam Lan. Cái ngày đầy tuyết lông ngỗng đó đã "tác hợp" cho người có võ công vô địch thiên hạ thời bấy giờ gặp tiểu thư Nam Lan xinh đẹp. Để rồi, con tim vốn đã thê lương của y lại bị dội đầy những tảng băng lạnh giá. Nếu ngày ấy không "đa sự" thì có lẽ cuộc đời y sẽ dễ thở hơn. Vết thương vì lỡ tay hại chết Hồ đại ca chưa kịp lành thì giông tố lại kéo đến. Và hai nỗi đau này ám ảnh Miêu Nhân Phượng đến trọn cả cuộc đời cô độc đến đau thương.
Thế nhưng thế gian vốn vô thường và vô thường là mãi mãi. Khi Nam Lan như con chim nhỏ trong vòng vây của 5 con yêu râu xanh, Miêu Nhân Phượng tả xung hữu đột để cứu mạng nàng và giúp nàng giữ lại cái quý nhất của cuộc đời con gái. Cũng trong lần kịch chiến đó, Phật Mặt Vàng suýt mất mạng và bị trọng thương ở đùi. Nếu chỉ là việc cỏn con là "kiến ngãi hữu vi" thì đó là chuyện bình thường đến nỗi nhắc đến Miêu Nhân Phượng thì xưa nay phải thế. Nhưng, trên người là vết thương đau kịch liệt, trước mắt lại là một cô gái mong manh như pha lê không nơi nương tựa.
Cũng vì cứu Nam Lan mà Kim Diện Phật kết oán với Chung Thị Tam Hùng. Lần tử chiến với 3 anh em họ Chung, y đang cận kề cái chết, 2 chân không thể nhúc nhích trong khi căn nhà trọ đang cháy dữ dội... Nam tiểu thư chạy trốn ra ngoài và nhìn y từ từ đi đến Quỷ môn quan. Ừh, thì họ Miêu bao biện rằng là do nàng còn liễu yếu đào tơ, không quen sóng gió giang hồ. Nhưng đó là lý do Miêu Nhân Phượng tự lừa gạt thiên hạ và lừa gạt chính mình. Bởi người con gái của cuộc đời không thể là như thế! Giá như lúc đó Miêu Nhân Phượng thua và bỏ thây tại đương trường, chắc chắn đó là sự giải thoát. Nhưng điều giả dụ đó chúng ta chỉ nói được khi đã đọc trọn tác phẩm. Còn như tình cảnh lúc đó, không ai muốn Phật Mặt Vàng phải cháy đen trong biển lửa, và bản thân y cũng không muốn như thế. Đại hiệp đang ôm ấp một viễn cảnh về một ngôi nhà đơn sơ hạnh phúc cùng vị tiểu thư kiều diễm đến tuyệt luân.
Và ngôi nhà hạnh phúc đó cũng không phải là cái gì quá xa xôi. Thậm chí bên trong nó còn ấm áp hơn với y từ ngày cô con gái nhỏ ra đời. Nhưng tổ ấm đó không phải là thiên đường cho Miêu Nhân Phượng. Kim Dung có quá tàn nhẫn không qua cái kết tuyệt tình đến đau lòng: "Y không trở về nhà, căn nhà từ đó trở thành hoang vắng".
******
Mái ấm mà Đả-biến-thiên-hạ-vô-địch-thủ gầy biết bao công sức để xây dựng, gửi gắm vào đó mênh mông là niềm tin đã tan biến. Trở về đó làm gì để ngày ngày phải nhớ về người đàn bà phụ bạc. Một cơn gió khẽ lay cũng gợi lại bao cảm xúc về nàng. Đêm đó mưa nặng hạt lắm, ba người thân thiết nhất trong mái ấm đó mỗi người một cảm xúc, lao vào cơn mưa xa rời tổ ấm. Căn nhà tranh chắc sẽ xiêu vẹo sau một đêm giông gió. Nhưng điều đó có là gì đâu, nó có còn hay mất cũng vậy thôi. Người đàn bà được triều mến nhất trong mái tranh đó đã nhẫn tâm ra đi, thì cho dù ngôi nhà có tan biến theo dòng nuớc mưa đau buồn thống sầu thảm cũng chẳng còn ý nghĩa cho tất cả.
Cũng đêm mưa đó, người người trong Thương Gia Bảo đeo đuổi với suy nghĩ riêng và Miêu Nhân Phượng cũng thế. Tuy nhiên cái khác biệt giữa kẻ bản lĩnh kinh thiên động địa nhất thiên hạ là y không làm gì nhiều nhưng những hành động giản đơn của ông đều toát kên một nét trầm mặc thật xa xăm. Việc làm đầu tiên của y là ghìm chặt cỗ xe lừa trong đôi tay như xích sắt của mình. Hận Điền Quy Nông tột độ và chỉ muốn đánh chết gã ngay lúc đó nhưng đại hiệp họ Miêu đã không làm thế. Miêu Nhân Phượng còn muốn nhìn rõ khuôn mặt của người mình yêu quý nhất thế gian hạnh phúc bên tình lang ra sao. Người vợ mà y hằng yêu quý nhảy xuống xe lừa, không nhìn y lấy một lần, thị vẫy tay kêu Điền Quy Nông lại ngồi cạnh bên mình. Trước mặt người chồng, nàng vẫn rất thản nhiên, mắt nhìn đống lửa, khóe môi hé nụ cười lạt.
Miêu Nhân Phượng đến bên đống lửa để sưởi ấm cho con gái vừa tròn 2 tuổi. Những ngày qua nó đã phải đội mưa cùng cha, trải qua biết bao khó nhọc, tuy đang ngủ nhưng khóe mắt vẫn đọng 2 giọt lê vì nhớ mẹ. Chắc là nó đã khóc nhiều và nhiều lắm. Miêu Nhân Phượng muốn tận mắt "mục thị" người vợ đào tẩu kia sẽ làm gì. Nhưng thị chẳng cần nhìn y. Phải chi thị khiếp sợ y sẽ giết chết cặp tình nhân bạc bẽo thì hay cho Miêu Nhân Phượng biết mấy. Đằng này, nàng nhìn tình lang một cách trìu mến, trìu mến như thể việc nàng bỏ ra đi là một điều hạnh phúc nhất thế gian. Ừh thì nếu xét về cách nhìn của phái nữ hoặc những đấng mày râu dễ tính, nàng có quyền tìm cho mình hạnh phúc riêng. Ừh thì hạnh phúc và tình yêu thì đâu thể miễn cưỡng. Ừh thì Điền tình lang tinh thạo tâm lý và văn chương, lại biết chiều nàng. Ừh thì... có 1001 lý do để nàng rời bỏ con người khô khốc như Miêu Nhân Phượng. Nhưng nàng có còn nhớ cái ngày đông tuyết năm ấy có 1 kẻ đã suýt bỏ mạng vì gia đình nàng. Nàng có còn nhớ những ngày tháng đồng sinh cộng tử trong khách điếm năm xưa. Hay chạnh lòng về những ngày tháng làm dâu nhà họ Miêu. Nàng có bao giờ nghĩ người họ Điền kia chính là bạn của phu quân mình. Nàng có bao giờ chợt có một thoáng phút giây ngắn ngủi để nghĩ về tướng công, người xem nàng còn hơn tất cả bảo vật trên thế gian này.
"Má má ơi! Lan Lan kiếm má má hoài! Má má về đi thôi!".
"Má má! Má má! Sao không bồng Lan Lan?".
"Má má! Má má bồng Lan Lan đi !".
Câu nói vang lên thống thiết từ miệng đứa con mà nàng đã đứt từng khúc ruột. Nguyên sảnh lớn đều nhìn nàng, họ trông đợi nàng, trong đợi đến quên cả xung quanh họ mới đây và sắp tới sẽ phải máu đổ đầu rơi. "Thằng nhỏ Hồ Phỉ" ăn chưa no lo chưa tới cũng chỉ hướng ánh mắt về nàng, mong nàng làm một việc quá đơn giản mà bất kỳ người mẹ nào trên thế gian này cũng mong hàng triệu triệu lần được làm như thế. Nhưng nàng chỉ hôn nó một lần rồi nhẫn tâm quay đi, mặc cho nó gào khóc dữ dội. Làn máu nóng trong người Miêu Nhân Phượng chạy rần rần. Trái tim y bị tíếng kêu réo của đứa nhỏ làm cho tan nát. Người trải qua bao phong ba sóng gió như Bình A Tứ, Mã Hành Không, vô lại như bọn thị vệ hay tàn ác như Diêm Cơ, Thương lão thái, tất cả đều không khỏi chạnh lòng. Riêng nàng, nàng vẫn thản nhiên và chẳng buồn một lần quay đầu nhìn lại. Việc nàng làm là nở một nụ cười kiều diễm với Điền Quy Nông. Và hành động này của nàng đã làm cho Kim Diện Phật "rùng mình". Miêu Nhân Phượng vừa vào trang với thân hình ướt đẫm, mưa vẫn còn nhỏ giọt trên chiếc áo của ông. Đã biến thiên hạ vô địch thủ đang lạnh chăng?
Câu trả lời là không. Và ngàn vạn lần là không. Bản lĩnh của Kim Diện Phật quán tuyệt khắp thiên hạ, y muốn kéo vợ lại, đạp thị xuống chân rồi phóng chưởng đánh chết thị. Nhưng y đã không làm thế mà chỉ rùng mình thật đáng thương. Miêu Nhân Phượng bước chân ra giang hồ không cần ai nhường nửa chiêu kiếm, không cần ai nói lời xót thương. Thế mà, đêm nay, cả thảy đều nhìn y với ánh mắt đầy thương cảm. Có lẽ, Miêu Nhân Phượng ngạc nhiên và đau khổ tột độ khi chứng kiến cảnh tượng vợ mình cười trìu mến với người bạn từ bấy lâu nay của mình. Nụ cười và ánh mắt nhu tình dành cho tình lang, điều mà bao năm nay, dù là trong đêm tân hôn, y chưa một lần được chứng kiến. Vâng, đích thị là y chưa bao giờ và mãi mãi không bao giờ được thấy nụ cười và ánh mắt đó dành cho mình.
Chẳng còn gì để có thể thương tâm hơn, Miêu Nhân Phượng lẳng lặng đứng dậy, dùng giấy dầu bọc con gái thật cẩn thận -một hành động thể hiện tình cảm trìu mến thắm thiết của người cha. Y cũng chẳng thể chào hỏi ai và lao ào ra trong đêm giông. Miêu Nhân Phượng không dám nán lại thêm phút giây nào nữa, vì biết đâu y sẽ khóc. Kim Diện Phật khóc trước mặt thiên hạ sẽ không bỏ một trận cho quần hào cười nhạo. Nhưng sâu thẳm trong đáy lòng, kẻ khắp thiên hạ không ai địch nổi đã khóc tự lúc nào.
Kim Diện Phật đã hành động không sai một li trong cái đêm bạc bẽo đó. Y đã cư xử rất đúng với hành vi của một kẻ đội trời đạp đất. Hành động chẳng loạn dù lòng dạ đang rối bời. Y không nói một lời, vì càng nói ra sẽ càng là trò đàm tiếu cho bọn hào khách lỡ đường đêm ấy. Y không cần động thủ với tình địch dù cho Điền Quy Nông như con cá đang nằm trong rọ. Y cũng chẳng cần chì chiết với Nam Lan. Vì Miêu Nhân Phượng đã hiểu con người phụ bạc. Vâng, y đã hiểu thế nào là phụ bạc !!!
Ban đầu, Miêu Nhân Phượng ghì chặt cỗ xe, không cho cặp tình nhân phản bội có cơ hội trốn chạy. Nhưng sau đó, y lại chính là người rời khỏi nơi thị phi đó. Vì y chẳng còn gì để muốn chứng kiến, y không còn gì để hiểu thêm. Đêm ấy, kẻ thiên-hạ-không-đối-thủ chính là người thua cuộc! Người đọc chẳng thể nào hiểu được, Miêu Nhân Phượng và con gái Nhược Lan nương náu nơi đâu trong cái đêm mưa gió bão bùng và đầy định mệnh ấy !!!
Nhận xét
Đăng nhận xét