39. ÂN LÊ ĐÌNH TÌNH ĐẦU ÂM Ỉ MÃI TRONG TIM

39.
ÂN LÊ ĐÌNH
TÌNH ĐẦU ÂM Ỉ MÃI TRONG TIM

Trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký có một nhân vật mà có lẽ mọi người không ai có thể quên được. Người này không đặc biệt về võ công như Tạ Tốn hay độc ác như Thành Côn. Người này chỉ có một điều duy nhất khiến mọi người xúc động thật sự và nhớ mãi đó là mối tình đầu đau khổ và son sắt không phai dù thời gian đã quyết làm phai mờ tất cả. Người đó là Ân Lê Đình, Ân lục hiệp trong Võ Đang thất hiệp.

Ân Lê Đình là thành viên thứ sáu trong đại gia đình Võ Đang và cả Võ Đang thất hiệp vang danh thiên hạ nên người ta thường gọi chàng là Ân lục hiệp. Chàng có một mối tình thầm kín và sâu sắc với Kỷ Hiểu Phù, đệ tử đời thứ tư của phái Nga Mi. Và do Võ Đang cùng Nga Mi phái có mối giao tình rất tốt nhờ vào mối giao tình của Trương Tam Phong và Quách Tương năm xưa, cả hai môn phái đều đem việc kết giao này làm niềm vui chung. Họ quyết định cho Kỷ Hiểu Phù đính hôn cùng Ân Lê Đình và đã định ngày thành thân. Cả Ân Lê Đình và Kỷ Hiểu Phù đều không hề tỏ ra khó chịu hay phản đối gì. Cứ ngỡ cuộc đời là một tấm thảm nhung êm ái và mềm mại trong cuộc đời của Ân Lê Đình bởi chàng yêu Kỷ Hiểu Phù hết mình và còn hơn cả mạng sống của mình. Còn gì vui hơn nữa đâu khi chính bản thân mình sắp thành thân với người con gái mà mình hết dạ yêu thương.

Nhưng sóng gió đã diễn ra như trêu đùa chàng Ân Lê Đình - Ân lục hiệp nặng tình cùng mối chân tình khắc cốt!

Một ngày kia sóng gió đã ào đến như một trận cuồng phong ập xuống đời Kỷ Hiểu Phù và cả Ân Lê Đình. Với sắc đẹp như hoa của người đệ tử Nga Mi phái này đã làm động lòng Ân Dã Vương - con trai của Ân Thiên Chính, giáo chủ Thiên Ưng giáo. Bởi Ân Thiên Chính từng là Bạch Mi Ưng Vương, một trong tứ đại hộ pháp của Minh Giáo ngày xưa mà võ lâm gọi là Ma Giáo. Vì thế mà Diệt Tuyệt sư thái đã xảy ra cuộc xung đột với bọn họ. Bởi lẽ một điều là bà luôn cho Minh Giáo là tà giáo và những gì có liên quan bà điều cho là tà đạo và đáng giết. Và thêm một lý do khác nữa là vì thanh Ỷ Thiên kiếm trong tay bà. Giang hồ đồn rằng: "Thanh Đao Đồ Long hiệu lệnh thiên hạ, Ỷ Thiên bất xuất thiên hạ bất tòng". Điều đó đồng nghĩa với việc nếu có Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao trong tay thì không sợ không được thiên hạ. Và Ân Thiên Chính với dụng tâm chấn hưng giáo phái, vang danh thiên hạ và hiệu lệnh cả quần hùng nên sao có thể làm ngơ với thanh kiếm báu đang ở trước mặt được. Và cuộc chiến xảy ra là điều không sao tránh khỏi.

Nhưng cuộc chiến xảy ra lại làm uổng mất một đời hoa. Nga Mi đại bại phải bỏ chạy. Và nàng Kỷ Hiểu Phù như hoa lại bị bắt lại trong vòng tay của tên háo sắc Ân Dã Vương. Nàng là cô gái không hề yếu đuối nên không bao giờ khuất phục. 

May mắn thay lúc ấy tả sứ Minh Giáo Dương Tiêu xuất hiện. Con người được coi là lãng tử phong lưu và tiêu diêu như tiên này đã ra tay cứu vớt đời nàng và vì nàng, chàng ta sẵn sàng để người của Nga Mi đem thanh Ỷ Thiên mà Diệt Tuyệt đã bị đoạt trong lần giao đấu trước dù chàng ta đang rất cần thanh kiếm ấy để chấn hưng bản giáo. Và không biết tự lúc nào Kỷ Hiểu Phù đã yêu chàng ta và dâng hiến cho chàng ta cả mọi thứ bao gồm tấm thân ngà ngọc trắng trong của cả đời con gái. Trong khi ấy thì ai có hiểu cho lòng nôn nóng của Ân Lê Đình khi biết nàng bị bắt.

Và vui mừng biết bao khi Ân Lê Đình gặp lại được Kỷ Hiểu Phù khi nàng đã thọ thương. Còn niềm vui nào hơn thế nữa khi gặp lại ý trung nhân sau một cơn bão loạn. Nhưng vết thương với chất độc của Kỷ Hiểu Phù lại làm chàng đau khổ và lo âu hơn sau đó. Nhìn ánh mắt sầu thảm và xót xa của Ân Lê Đình khi biết Kỷ Hiểu Phù chỉ còn sống được 3 ngày thì dù lòng dạ sắt đá cũng phải đồng cảm và xót thương. Và niềm vui lại trở lại khi Kỷ Hiểu Phù giải được chất độc vô cùng khó giải và các lương y cũng đã bó tay.

Vui và buồn là hai thái cực luôn tồn tại và luôn pha trộn trong con người. Nó có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Và niềm vui của Ân Lê Đình đã tắt thật sự khi biết Kỷ Hiểu Phù đã trót yêu và hiến trọn cho Dương Tiêu. Còn gì đau đớn hơn thế nữa không? 

Ân Lê Đình đau đáu mối tình đầu trong tim và trở nên trầm lắng hơn xưa. Chàng không còn thường xuyên cùng các sư huynh đệ rong ruổi giang hồ như xưa mà chỉ lẳng lặng lưu lại Võ Đang mà âm thầm nhớ nhung và đau khổ.

Thời gian trôi qua nhanh cũng làm chàng nguôi ngoay phần nào thương xót. Cái chết của Kỷ Hiểu Phù lại làm chàng uất nghẹn lần nữa! Tuy nàng đã không còn yêu chàng nhưng chàng có quên được nàng đâu. Và chàng tự hứa với lòng là phải giết cho kỳ được Dương Tiêu để trả thù cho Kỷ Hiểu Phù vì chàng cứ ngỡ nàng chết là do Dương Tiêu sát hại. Chàng cứ cho rằng Kỷ Hiểu Phù vì bị Dương Tiêu cưỡng bức nên mới từ chối chàng vì không còn mặt mũi nào để sống. Và với ý nghĩ ấy, Ân Lê Đình càng hận Dương Tiêu hơn!

Mấy năm sau khi chuyện cũ đã chôn vùi trong kỷ niệm. Không còn mấy người còn nhớ đến và cũng chẳng biết họ có cần nhớ hay để tâm đến không. Riêng Ân Lê Đình thì mãi mãi không quên!

Một lần lục phái bao vây và sắp tiêu diệt Minh Giáo trên đỉnh Quang Minh, Trương Vô Kỵ đã dùng những lý lẽ thuyết phục mọi người không nên ra tay giết hại Minh Giáo mà gây ra sát nghiệt. Ai cũng cảm thấy lời chàng là phải và mọi người hình như đã nghĩ lại. Chỉ có Ân Lê Đình là nằng nặc đòi giết cho được Dương Tiêu còn những người khác thì cứ theo lời Trương Vô Kỵ. Chính mối tình mang nặng trong tim ấy đã xui khiến chàng làm như thế.

Nhưng lại một lần nữa chàng ta đau lòng và sầu thảm hơn. Con gái của mối tình mà cả võ lâm cho là bại hoại đã xuất hiện. Dương Bất Hối, cái tên mà Kỷ Hiểu Phù đặt cho con gái đã nói lên tất cả và làm xé lòng chàng trai Ân Lê Đình chung tình trong tuyệt vọng. Bất Hối nghĩa là không hối hận. Và điều đó nói lên việc Kỷ Hiểu Phù thất thân là do tự nguyện. Có gì xót xa cho bằng khi người vợ chưa cưới của mình thất thân cùng kẻ khác mà lại tuyệt không hối hận. 

Tuy nhiên chàng vẫn quyết giết Dương Tiêu để trả thù dùm người mà chàng trọn đời yêu mến. Rồi khi biết ra Kỷ Hiểu Phù vì không muốn giết Dương Tiêu theo lời Diệt Tuyệt sư thái nên mới bị bà ta đánh một chưởng chết tươi thì lòng Ân Lê Đình tựa như hoàn toàn chết đi. Chàng gào lên thảm thiết không phải vì cái chết của Kỷ Hiểu Phù mà vì nguyên nhân của cái chết đó. Đau lòng và uất ức tột cùng, chàng la khóc nghe thê lương và não nuột làm sao. Lẽ nào trời lại trêu đùa chàng như thế? Chàng nào làm nên tội gì đâu?

Tình đầu với Ân Lê Đình đúng là tình cuối, một mối tình trĩu nặng trong tim không bao giờ có gì thay thế được!

Kim Dung đã nhân từ hơn với chàng trai đau khổ này nên đã để cho con gái của Kỷ Hiểu Phù là Dương Bất Hối đem lòng yêu và sau này thành vợ của chàng như sự đền bù cho mối tình đau khổ và tuyệt vọng mà ngày xưa chàng đã dành cho mẹ cô. Nhưng yêu và lấy Bất Hối có thật vì tình yêu, vì chàng đã thật sự hiểu ra và quên đi Hiểu Phù hay không? Hay đó chỉ là một sự thay thế khác mà chàng cố tình tạo ra?

Chàng không ngừng bảo rằng Bất Hối giống mẹ. Điều đó nói lên điều gì?

Đơn giản vì chàng yêu Kỷ Hiểu Phù đến thần hồn điên đảo và thật sự trong tim không thể chứa thêm ai khác. Tạo hóa cho chàng một trái tim để yêu chân thành và chàng dành trọn trái tim ấy mà yêu Kỷ Hiểu Phù, yêu hết mình và không cần báo đáp. Kỷ Hiểu Phù có hy sinh vì chàng đâu mà chàng quyết vì nàng mà trả mối thù vô cớ này với Dương Tiêu là đủ chứng minh tình yêu chỉ trọn vẹn hy sinh cho một người ấy. Và chàng thành thân với Bất Hối cũng chỉ để luôn mang hình bóng của Hiểu Phù bên cạnh mà thôi.

Giả dụ nếu Dương Bất Hối không phảng phất bóng hình mẹ nàng, hoặc Ân Lê Đình không nhìn ra sự tương đồng trong hai mẹ con thì liệu chàng có lấy Bất Hối hay không? Điều đó thật sự là một vấn đề nan giải.

Nhưng điều mà cần bàn không phải là cái điều giả dụ mà là một sự thật, một sự thật mà không ai có thể chối cãi được, đó là mối tình trọn kiếp thủy chung của chàng dành cho Kỷ Hiểu Phù. Dù thời gian có là một cỗ máy biết bay hay gì gì đi nữa thì Ân Lê Đình vẫn chỉ yêu mình Kỷ Hiểu Phù và tuyệt không hề phai nhạt dù là chút ít nhất. Một mối tình đầu đau trọn kiếp và làm tan nát không ít trái tim đồng cảm khác. 

Chu Chỉ Nhược yêu không thành hóa ra thù hận cả người yêu. Còn Ân Lê Đình thì lại hoàn toàn ngược lại. Một tình yêu chân thành nhất dù người yêu đã bội bạc cùng chàng nhưng có bao giờ chàng trách nàng đâu. Đó là tình yêu, một tình yêu đích thực của một trái tim đích thực vì tình yêu. Có hy sinh, có xót xa, uất hận, nghẹn ngào nhưng cũng không sao quên được và mãi âm ỉ trong tim!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến