BỎ RƠI VIỆT NAM:-62-GIẢI CỨU BAN MÊ THUỘT THẤT BẠI

 
BỎ RƠI VIỆT NAM:
62-GIẢI CỨU BAN MÊ THUỘT THẤT BẠI

Đến ngày 11 tháng 3, một ngày sau khi Thiệu đưa ra quyết định định mệnh của mình, quân Bắc Việt đã chiếm được hầu hết tỉnh Darlac. Tuy nhiên, tàn quân của hai tiểu đoàn VNCH vẫn chiến đấu bên trong Ban Mê Thuột, và quân miền Nam vẫn giữ được sân bay Phước An, cách thành phố khoảng 30 km về phía đông. Trung tướng Phú, tư lệnh Quân đoàn II đã cố gắng phản công để chiếm lại Ban Mê Thuột và giải cứu những chiến sĩ bị bao vây. Đầu tiên, ông ra lệnh cho Liên đoàn Biệt động quân số 21 di chuyển về phía nam từ Buôn Hồ đến Ban Mê Thuột.
 
Cuộc tấn công của biệt động quân ban đầu diễn ra tốt đẹp khi các lực lượng tiến về Ban Mê Thuột chỉ gặp sức kháng cự yếu ớt, đẩy quân Bắc Việt lùi vào thành phố. Biệt động quân đã gần đến ngoại ô Ban Mê Thuột khi Chuẩn tướng Lê Văn Tường, chỉ huy Sư đoàn 23 QLVNCH, đã dừng họ lại và ra lệnh bảo vệ một bãi đáp bên ngoài thị trấn để đảm bảo di tản an toàn vợ và con ông bằng trực thăng. Mất đà tiến, Biệt động cố gắng lấy lại đà tấn công, chỉ để gặp phải sự kháng cự quyết liệt của lực lượng Bắc Việt mới được tăng viện và tung vào chiến đấu trong thời gian quân Biệt động bận lo việc di tản gia đình của Tường. Một cơ hội hoàn hảo để giải cứu Ban Mê Thuột đã bị vuột mất.
 
Ngay sau khi cuộc tấn công của lực lượng Biệt động bị đình trệ, Tổng thống Thiệu đã ra lệnh cho Tướng Phú tiến hành một cuộc phản công khác. Phú ra lệnh cho các trung đoàn 44 và 45 của Sư đoàn 23 được không vận đến Phước An từ Pleiku. Khi tất cả các lực lượng đã tập hợp tại Phước An, cuộc phản công sẽ được phát động về phía tây dọc theo Đường 21 để liên kết với những chiến sĩ sống sót của QLVNCH đang cố thủ tại sân bay ở Ban Mê Thuột và chiếm lại thành phố. Lực lượng cứu viện từ Sư đoàn 23 VNCH đã gặp phải những vấn đề lớn với trực thăng hỗ trợ. Trong khoảng thời gian ba ngày, số lượng trực thăng CH-47 đang hoạt động được sử dụng để di chuyển quân đến Phước An đã giảm từ 12 xuống còn 1 do các vấn đề bảo dưỡng và thiếu phụ tùng thay thế. Kết quả là đến ngày 14 tháng 3, chỉ có Trung đoàn 45 và một tiểu đoàn từ Trung đoàn 44 đến được Phước An. Nhiều binh lính trong lực lượng cứu viện có gia đình ở Ban Mê Thuột (là căn cứ hậu phương của Sư đoàn 23) và trong thời gian họ chờ đợi tại Phước An cho đến khi phần còn lại của lực lượng được đưa đến đủ, họ đã chứng kiến ​​một dòng lũ binh lính và dân tị nạn liên tục thoát chạy khỏi thủ phủ của tỉnh dọc theo Đường 21 hướng đến Nha Trang. Lo sợ cho thân nhân của mình, nhiều binh lính đã đào ngũ để tìm kiếm và sơ tán gia đình của họ.
 
Cuộc phản công cuối cùng đã được phát động từ Phước An vào ngày 15 tháng 3.  Đơn vị dẫn đầu chỉ tiến được vài km dọc theo Đường 21 thì đụng độ các đơn vị của Sư đoàn F-10 quân Bắc Việt ở các vị trí chốt chặn. Do kế hoạch kém và liên tục gặp vấn đề về khả năng tiếp cận trực thăng, quân miền Nam đã bắt đầu cuộc phản công mà không có pháo binh hoặc xe tăng hỗ trợ. Khi đối đầu với quân Bắc Việt, lực lượng miền Nam đã hoàn toàn bị áp đảo. Tình hình trở nên tồi tệ hơn do sự lãnh đạo yếu kém kéo dài đến tận cấp cao nhất. Vào ngày 16 tháng 3, Tướng Tường, chỉ huy Sư đoàn 23 VNCH, người đã làm hỏng cuộc tiến công đầy hứa hẹn của lực lượng Biệt động, một lần nữa cho thấy ông không xứng tầm của người chỉ huy. Ông bị một vết thương rất nhẹ ở mặt và thay vì tiếp tục chỉ huy cuộc phản công, ông đã tự mình leo lên trực thăng di tản đến một bệnh viện an toàn tại Nha Trang. Không có gì ngạc nhiên khi cuộc tấn công, dưới sự lãnh đạo đầy khiếm khuyết và tình trạng đào ngũ hàng loạt liên tục, đã bị chặn đứng. Và vào ngày hôm sau, cuộc phản công biến thành một cuộc rút lui khi lực lượng phản công gia nhập vào các đoàn người tị nạn chạy trốn về phía đông. Các vị trí còn lại của QĐVNCH tại Ban Mê Thuột đã bị tràn ngập và những chiến sĩ miền Nam cố thủ đã bị giết hoặc bị bắt. Vào ngày 18 tháng 3, quân Bắc Việt đã tràn ngập sân bay tại Phước An, loại bỏ khu vực tập kết cuối cùng mà QLVNCH có thể sử dụng để phát động một cuộc phản công. Toàn bộ tỉnh Darlac đã rơi vào tay Cộng quân.
 
Theo phân tích rốt ráo, phần lớn trách nhiệm về thảm bại này thuộc về lỗi lầm của Tướng Phú, bởi vì người chỉ huy Quân đoàn II đã từ chối hành động theo thông tin tình báo đáng tin cậy tiết lộ có 4 sư đoàn quân Bắc Việt đang tiến về Ban Mê Thuột. Hậu quả, ông đã không cung cấp đủ lực lượng để bảo vệ thành phố. Tin chắc rằng mình biết mục tiêu chính kẻ thù sẽ tấn công, ông đã không đánh giá lại tình hình khi có thông tin mới ngược lại. Khi ông nhận ra được Ban Mê Thuột mới chính là mục tiêu chính, thì lúc đó đã quá muộn để đưa đủ quân tiếp viện đến chiến trường.
 
Bắc Việt, sau khi chiếm thêm được một tỉnh khác, đang trên đà thẳng tiến.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến