PHƯỢNG SŨNG THỀM MƠ
PHƯỢNG SŨNG THỀM MƠ
[Ngũ độ]
Phượng sũng thềm mơ ửng dáng hường
Biếc lửng lơ cài giăng cõi đượm
Thơm bàng bạc trỗi níu mùa thương
Cô nàng sắc lẻm yêu kiều giọng
Cảnh trí hồn nhiên lãng mạn đường
Cảm hạ nương về lưu bút cũ
Nghe dòng kỷ niệm xoắn màn sương
Làm tim đảo lộn giữa bao đường
Xuân tình tắc nghẽn ê chề nhuộm
Cảm hứng phai mòn lạnh lẽo thương
Mãi ngậm ngùi khi rời tửu khướt
Hoài mê mẩn lúc chạm môi hường
Bây giờ noãn phượng quằn theo gió
Quá vãng xa mù biệt oải hương
*
HẠ SANG
Hàng cây phượng nở suốt con đường
Hoa mừng lá dạt người đâu thoảng
Lặng đắm say nồng kẻ mãi thương
Dẫm gót chân mềm tươi cỏ rậm
Chờ hôm ái mặn đẫm môi hường
Duyên tình một thuở ngày xưa úa
Chỉ có mơ này vẫn đậm hương .
Tìm chăng buổi cũ cánh mây hường
Mi nào kỷ niệm như vừa đến
Mắt vậy trang đài bởi bỗng thương
Lỡ tận lồng tim trồi bóng nẻo
Buồn cho số phận gửi bên đường
Trao ngàn nỗi nhớ khi chiều cạn
Tại lãng du hoài trở gió sương
Nhận xét
Đăng nhận xét