23. A TỬ MỘT ĐỜI HỒNG NHAN BẠC MỆNH

23.
A TỬ
MỘT ĐỜI HỒNG NHAN BẠC MỆNH

Có chị thì phải có em cho đủ bộ. Đoàn A Tử cũng là một hồng nhan bạc mệnh đúng với ý nghĩa của nó. Cũng giống như cô chị A Châu, cô bé A Tử khi mở mắt chào đời đã không thể có được sự chăm sóc nâng niu của mẹ cha. Nhưng kém may mắn hơn cô chị, tuy là tì nữ nhưng dù sao cũng ở trong nhà một danh gia võ lâm, cô bé A Tử thông minh lanh lợi đã rơi vào cái vũng bùn nơi Tinh Tú Hải, làm đồ đệ của Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu. Tuy trong truyện không đề cập tới nhiều, nhưng chúng ta ai cũng hiểu rằng đấy là một cái ổ rắn độc, không cẩn thận tất bị cắn ngay. "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", ông bà ta dạy chả sai. Cô bé A Tử điêu ngoa xảo trá, tàn nhẫn ác độc cũng chỉ vì lớn lên trong phái Tinh Tú, nơi mà nịnh bợ, mặt dầy, cùng tôn chỉ "thà ta phụ người chứ đừng để người phụ ta" là những môn võ công lợi hại nhất. Cuộc sống như thế đối với một cô bé mới 15-16 tuổi quả là chẳng dễ chịu lúc nào. Những sự hồn nhiên ngây thơ của tuổi ô mai chẳng thể nào có được ở cái vũng bùn ấy. Chính cái tuổi thơ ấy đã gây ra biết bao bất hạnh cho cô bé sau này.

Cô bé ấy cuối cùng cũng gặp lại cha mẹ, nhưng vì bản tính của mình, đã hại chết Lăng Thiên Lý, nên bị mọi người chán ghét. Những tưởng tìm lại gia đình sẽ được hưởng một cuộc sống êm ấm, nào ngờ cha lại quay về Đại Lí, phút đoàn viên lại trôi qua mau. Sinh trong gia đình có cha lăng nhăng quả thật vô cùng bất hạnh. 

Nỗi bất hạnh lớn nhất của A Tử chính là yêu phải người anh hùng của chúng ta, Tiêu Phong. Chỉ có điều trái tim Tiêu Phong đã chôn sâu vào lòng đất cùng A Châu rồi. A Tử lại không phải là A Châu nên chẳng thể nào thay thế được hình ảnh của chị mình trong trái tim Tiêu Phong. Một A Tử nhõng nhẽo, đanh đá đâu thể nào thay thế một A Châu thùy mị dịu dàng. Tiêu Phong là đại anh hùng, mà đại anh hùng thì rất có truyền thống chung tình. Thiên hạ có thể ca ngợi sự chung tình của Tiêu Phong, nhưng nó lại là nỗi bất hạnh của A Tử. Còn gì đau khổ hơn khi ngày ngày đối diện với người mình yêu mà chẳng thể thổ lộ tâm tình? Cũng chỉ vì quá yêu Tiêu Phong mà A Tử đã làm một chuyện dại dột: định đánh bị thương Tiêu Phong để được chăm sóc cho tỉ phu!!! Kết quả là ăn một chưởng tí nữa là đi bán muối. Cũng chỉ vì quá yêu Tiêu Phong, yêu quá hóa giận, cho nên mới bị mù mắt. Thiên hạ có thể nói A Tử bị báo ứng như thế cũng do mình tự chuốc lấy mà thôi, nhưng mấy ai nghĩ đến bản tính độc ác của A Tử từ đâu mà có. A Tử luôn luôn cô đơn. Mọi người không quan tâm đến cô bé đã đành, ngay cả người tỉ phu thân thiết nhất thì trái tim cũng gửi tận đâu đâu, chỉ vì trách nhiệm mới chăm sóc cho cô mà thôi. Tiêu Phong có thể là một đại anh hùng, một cao thủ võ lâm xông pha vạn quân như chỗ không người, nhưng ông không phải là một nhà tâm lí học giỏi giang. Giá như, phải chỉ giá như thôi, Tiêu Phong quan tâm tới A Tử một tí, dịu dàng với cô một tí thì bi kịch đã không xảy ra. Có điều Tiêu Phong vẫn mãi mãi là Tiêu Phong. Ông không có cái thói đa tình hào hoa của Đoàn Chính Thuần, cũng không có cái tình cảm văn nhân ấm ớ như Đoàn Dự. Trái tim ông đã theo A Châu xuống dưới cửu tuyền rồi. Tiêu Phong chung tình, A Tử si tình, Du Thản Chi lại càng si tình. Một cuộc rượt đuổi vì tình yêu không có kết quả, một cái vòng luẩn quẩn không mối gỡ ra. Cuối cùng cả ba cùng chôn thân nơi vực sâu ngàn trượng. Du Thản Chi chết không đáng tiếc, Tiêu Phong thì đã chết về phần hồn từ lâu lắm rồi, chỉ đáng thương cho cô bé A Tử đã sớm lìa bỏ cuộc đời khi tuổi chưa đầy đôi chín chỉ vì một nỗi si tình đáng thương. Hỏi thế gian tình ái là chi?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến