27. TRÌNH LINH TỐ MỘT MẢNH TÌNH - MỘT CÁNH HOA RƠI

27.
TRÌNH LINH TỐ
MỘT MẢNH TÌNH - MỘT CÁNH HOA RƠI

Tôi kể ngày xưa một mối tình
Một người con gái tuổi còn xanh
Ngậm ngùi một kiếp hoa rơi lạc
Một mảnh hương tình luống mong manh


Người con gái ấy họ Trình, tên Linh Tố, chữ "Linh" trong "Linh khu", chữ "Tố" trong "Tố vấn". Cái tên thanh nhã, sâu sắc gợi lên những ấn tượng đầu tiên về một con người. Nàng xuất hiện trong bộ dạng một cô thôn nữ đang tưới hoa trên con đường đi tìm Độc thủ Dược Vương của Hồ Phỉ. Kim Dung tiên sinh đã không dành cho người con gái này vẻ trầm ngư lạc nhạn, thoát tục thanh cao như những cô gái khác. Nàng gầy gò ốm yếu, mặt mày xanh xao, thân hình bé nhỏ như đứa trẻ 14, 15 tuổi. Nhưng đặc biệt, nổi bật lên tất cả là một đôi mắt sáng trong lạ kỳ, lấp lánh tinh quang. Trong đôi mắt ấy thẳm sâu một tâm hồn thuần khiết, cao thượng, một tấm lòng đẹp đẽ tinh khôi như giấy trắng, ấm áp và êm dịu như ánh ban mai:">.

Nàng chính là đệ tử chân truyền của Độc thủ Dược Vương lừng danh thiên hạ. Gặp được người con gái này, Hồ Phỉ xem như vô cùng may mắn, không những đạt được mục đích của chuyến đi muôn vàn khó khăn, tìm thần y cứu chữa đôi mắt cho Miêu Nhân Phụng mà còn khám phá bao điều bí ẩn lạ kỳ đằng sau huyền thoại về Độc thủ Dược Vương. Còn Trình Linh Tố, nàng đã gặp tiểu anh hùng Hồ Phỉ, gặp được mối tình của mình, oan gia của mình, và ý nghĩa cuộc đời mình. Tự lúc nào, người con gái sắc sảo thông minh ấy đã đem lòng yêu thương chàng trai nghĩa hiệp, và từ đó, nàng bỏ lại cuộc sống bình yên chốn thôn quê, ra đi cùng Hồ Phỉ, ở bên chàng và bảo vệ cho chàng đến cuối cuộc đời.

Nhưng mối tình thơ ngây của Trình Linh Tố cuối cùng cũng chỉ là mối tình đơn phương vô vọng. Hồ Phỉ từ lâu đã có trong tim hình bóng người nữ nhi khác. Trình Linh Tố hiểu rõ điều đó, nàng biết Viên Tử Y xinh đẹp hơn mình, và hơn cả, nàng biết rằng con người trọng tình trọng nghĩa như Hồ Phỉ sẽ mãi chân thành với tình yêu dành cho cô nương áo tím thanh tú diễm lệ kia. Nàng xót xa nhận lời kết nghĩa huynh muội cùng Hồ Phỉ, lắng nghe từng lời chàng tâm sự, tỏ bày tình cảm của mình dành cho Viên Tử Y mà nuốt thầm nước mắt. Một người nhi nữ ngày ngày nhìn ý trung nhân lo lắng, tương tư người con gái khác thì còn nỗi đau nào chua xót hơn! Nhưng Hồ Phỉ dường như không nhận ra điều đó, chàng không hiểu hay cố tình không hiểu, cứ vô tâm đối xử với Trình Linh Tố như một người tiểu muội, lo lắng, che chở cho nàng chung quy chỉ vì hai chữ "chi lan". Hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình, Trình Linh Tố vẫn ngậm ngùi ôm mối tình thơ, chôn chặt trong lòng nỗi niềm thầm kín. Từng ánh mắt, nụ cười, từng cử chỉ, lời nói chan chứa thâm tình của nàng ẩn chứa một niềm đau xót vô bờ. Nàng vẫn dành một vị trí quan trọng trong lòng Hồ Phỉ - một người em gái tâm tư tinh tế, hiểu rõ tâm ý người khác, thông minh, chu đáo, toàn vẹn trước sau, đã bao lần cứu chàng thoát khỏi nguy biến, một người bạn tri âm để chàng dốc bầu tâm sự - nhưng mãi mãi nàng không bao giờ đến được chỗ đứng cao nhất, thiêng liêng nhất mà Hồ Phỉ dành cho người trong mộng. Đó là bi kịch của cuộc đời nàng, bi kịch về một tình yêu mãi mãi không bao giờ được đáp lại.

Vì lẽ gì Trình Linh Tố lại theo Hồ Phỉ từ bỏ chốn thôn quê - nơi nàng đã bao năm sống cuộc đời bình yên lặng lẽ? Tại sao nàng không nuôi ước mộng trở thành Độc thủ Dược Vương thứ hai tiếng tăm lừng lẫy, quyền uy và danh vọng? Tại sao nàng bỏ lại tất cả, suốt đời theo đuổi một mối tình đơn phương vô vọng, hy sinh quá nhiều, thậm chí cả sinh mạng nhỏ bé của mình vì nó?

Vấn thế gian, tình thị hà vật?
Trực giáo sinh tử tương hứa


Chữ "tình" thật lắm nỗi éo le. Nhân loại muôn đời không bao giờ hiểu hết được bản chất và cội nguồn của tình yêu. Tình yêu làm cho con người hạnh phúc, đắm say đến mức nào? Khổ đau, oan trái biết là bao? Sao con người cứ mãi vì một chữ "tình" mà quên đi tất cả?

Chỉ biết rằng Trình Linh Tố đã vì nó mà dâng tặng cả mạng sống của mình. Trong cơn hiểm nguy một còn một mất, nàng đã cúi xuống hút máu độc từ bàn tay Hồ Phỉ, để rồi chính mình trúng phải chất kịch độc vô phương cứu chữa: "Bích tàm độc cổ", "Khổng tước đảm", "Hạt đỉnh hồng". Chất độc này vốn dĩ không gì có thể giải được, chỉ duy nhất Trình Linh Tố nàng biết cách hoá giải. 

"Gia sư nói ba thứ chất kịch độc này không có thuốc nào chữa được. Vì trên đời này chẳng có thầy thuốc nào chịu vì bệnh nhân mà hy sinh tính mạng. Đại ca ơi! Lão nhân gia đâu biết có tiểu muội...tiểu muội đối với đại ca..." 

Chỉ có nàng mới dám vì tình yêu, từ bỏ sinh mạng của mình, không hối tiếc.

Cho đến cuối cuộc đời, nàng mới nói rõ lòng mình cho Hồ Phỉ. Mãi đến phút giây tử biệt sinh li, Hồ Phỉ mới nhận ra tấm chân tình của nhị muội bấy lâu dành cho mình. Chàng đã hiểu ra, mỗi lời nói, nét mặt, mỗi nụ cười của Trình Linh Tố mà trước đây chàng không hề để ý, ẩn chứa biết bao nhu tình, bao nhiêu là tình cảm thiết tha. Lúc nào nàng cũng nghĩ đến chàng, lúc nào nàng cũng có mặt khi chàng cần đến, lúc nào nàng cũng lắng nghe chàng, còn chàng, dường như chưa bao giờ chàng hiểu được Linh muội.

Tiểu muội tử đãi tình lang
Ân tình thâm
Nễ mạc phụ liễu muội tử
Nhất ban tình
Nễ kiến liễu tha diện thời
Yếu đãi tha hảo
Nễ bất kiến tha diện thời
Thiên thiên yếu thập thất bát biến quải tại tâm!

(Tiểu muội tử chờ tình lang
Tấm lòng chờ đợi chứa chan ân tình
Chàng ơi, chớ phụ cô mình
Gặp nhau hãy giữ ân tình cho nhau
Rủi mai nước chảy xuôi cầu
Tấm lòng canh cánh, nỗi sầu khôn khuây)


Chúng ta đọc tiểu thuyết Kim Dung & đã yêu những mối tình trong những bộ tiểu thuyết. Chúng ta khóc cho A Châu ngày cô rơi xuống bên cầu đá. Lại một lần nữa chúng ta khóc Trình Linh Tố. Cả cuộc đời ngắn ngủi mười mấy năm, dường như nàng chỉ thực sự sống những ngày tháng cuối cùng, bên người mình yêu dấu. Nàng chỉ có tuổi xuân, mãi mãi chỉ có tuổi thanh xuân, chỉ có một tấm lòng, một tình yêu thiết tha, trọn vẹn. Nàng chỉ sống vì tình yêu, và chỉ chết vì nó. Còn cái chết nào đẹp hơn cái chết hiến dâng cho ái tình? Cũng nhẹ nhàng và cao cả như cái chết của người dũng tướng nơi chiến trận. Ở một nơi xa xôi nào đó, Trình Linh Tố sẽ nở nụ cười mãn nguyện, rằng nàng đã hy sinh xứng đáng cho tình yêu. Người con gái đáng thương ấy sẽ còn mãi tuổi xuân với tình yêu bất diệt, hạnh phúc sẽ mỉm cười với con người cao thượng đã lấy máu mình tô thắm con đường muôn thuở của tình yêu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến