MÊNH MÔNG

MÊNH MÔNG 

Bãng lãng trời chiều mây thướt tha 
Không gian vương nắng buổi thương già 
Thơm ngang nét ngọc lùa trong gió 
Chập chùng sông núi cuối trời xa. 

Róc rách, hiền hòa con suối chảy 
Dịu dàng bướm trắng lượn vờn hoa 
Văng vẳng tiếng chim khe khẽ hót 
Xuyến xao trong dạ nhớ thương hòa 

Thả hồn vào mênh mông trời đất 
Chập chờn trong điệu múa kiêu sa 
Giăng ngang niềm nhớ vàng tóc lụa 
Cúi xuống giữa đời, ta quyến ta... 

Hoa xuân một đóa hương thơm ngát 
Nâng cánh mơ tình họa thiết` tha
Một phút thiếp lòng vào tiên cảnh 
Trăng ngàn đọng lại giữa câu ca... 

HANSY


Nhận xét

Bài đăng phổ biến