17. A CHÂU MỘT ĐỜI HỒNG NHAN BẠC MÊNH

17.
A CHÂU
MỘT ĐỜI HỒNG NHAN BẠC MÊNH 

Vốn là nhi nữ của Đại Lí Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần, những tưởng A Châu phải có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, với địa vị Quận chúa được mọi người tôn kính. Ngờ đâu họ Đoàn kia đã có vợ nơi quê nhà, thế mà lại vẫn lăng nhăng này nọ. Kết quả là nàng đã bị gửi cho người khác nuôi dưỡng, rồi bị đưa vào nhà Cô Tô Mộ Dung làm tì nữ. Từ địa vị đúng ra là Quận chúa lá ngọc cành vàng của vương triều Đại Lí trở thành một tì nữ tầm thường trong hậu thế của hoàng tộc Yên quốc khi xưa, thật là một điều đáng tiếc. Đau khổ hơn, đến cả họ tên cũng không rõ. Chỉ biết nàng thích mặc áo hồng nên có tên A Châu. 

Và nàng đã gặp và yêu Bang chủ Cái Bang Kiều Phong. Xúi quẩy một cái là lúc đó Bang chủ bị thất sủng, bị tống cổ khỏi Bang phái với lí do là cẩu tặc Khiết Đan. Thật ra nàng cũng đã chẳng gặp xui như thế đâu. Đang lúc nàng vào Thiếu Lâm Tự trộm Dịch Cân Kinh, tưởng đâu ngon ăn, ai ngờ lại đụng ông Kiều Phong, thế là loay hoay làm sao mà dính Kim Cương chưởng của Huyền Từ Phương trượng. Đúng là sao quả tạ nó đã chiếu nàng. Cũng may Kiều Bang chủ là người có tình có nghĩa, dùng nội lực tục mạng cho nàng, rồi lại vì cầu Tiết Thần Y chữa bệnh mà liều mình xông vào Tụ Hiền Trang để anh hùng võ lâm làm thịt. Chính nghĩa cử cao cả nhưng ngu dốt ấy đã khiến cho trái tim của người thiếu nữ đang hấp hối thổn thức vì yêu:kiss:. 

Thế rồi thì A Châu cũng khỏi bệnh, và đã trở ra Nhạn Môn Quan để chờ người anh hùng Kiều Phong. Khổ thân nàng, một người con gái yếu đuối vừa mới khỏi bệnh lại phải bôn ba vượt ngàn dặm đường ra ngoài quan ải khỉ ho cò gáy, đợi chờ những năm ngày năm đêm. Xưa nàng Tô Thị bồng con chờ chồng mà hóa đá, chứ A Châu thì còn ghê hơn, ra đi tìm tình quân. Cũng may là Kiều Phong cũng còn may mắn giữ được cái mạng để trở ra Nhạn Môn Quan tìm lại thân thế, chứ nếu không thì dám có "hòn vọng tình quân" ở Nhạn Môn Quan lắm lắm. Thật đúng là khổ cực trăm bề! 

Cuộc gặp mặt nơi Nhạn Môn Quan ôi sao mà cảm động. Kiều Phong tìm được một người yêu thương mình thật lòng, còn A Châu thì đã có được một người đàn ông chân chính để nương tựa. Hai người đã dệt nên biết bao mộng đẹp với những thảo nguyên bát ngát, với từng đàn dê cừu béo mập. Một cuộc sống thần tiên! 

Nhưng mà Tiêu Phong lại phải quay về Trung Nguyên để trả thù rửa hận. Trải qua biết bao cực nhọc, trốn tránh đồng đạo võ lâm, lại phải truy tìm tung tích Thủ lãnh Đại ca với Đại ác nhân luôn đi theo phá đám, cuộc sống nói chung chẳng lấy chi làm thoải mái. Thất bại vẫn hoàn thất bại. Tung tích Thủ lãnh Đại ca vẫn như kim nơi đáy bể. Hi vọng cuối cùng chính là Mã phu nhân, và A Châu đã giả dạng Bạch Thế Kính để moi tin tức từ con mụ đàn bà đáng ghét ấy. Trình độ dịch dung của nàng không tồi, đến Tiêu Phong còn không nhận ra, nhưng A Châu đáng thương lại đâu ngờ rằng đường đường Chấp Pháp trưởng lão Cái Bang lại lăng nhăng giây dưa với Mã phu nhân. Thế là mắc bẫy! Từ đó cho thấy nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cần luôn luôn tâm niệm câu "lòng người như đáy bể". A Di Đà Phật! 

Kẻ chết thế cho Thủ lãnh Đại ca lần này là Trấn Nam Vương gia Đoàn Chính Thuần. Hỡi ôi, đó lại chính là gia phụ của A Châu, nhưng phụ tử lại không biết nhau. A Châu tuy biết phụ mẫu nhưng cũng không dám nhận, vì nàng lầm tưởng cha nàng là thủ phạm, là kẻ thù của Tiêu Phong. Một bên là hiếu, một bên là tình, biết chọn bên nào đây? Nàng không dám nói cho Tiêu Phong hay, cũng không dám ra nhìn mặt phụ mẫu. Hỡi ôi, phụ tử trùng phùng nhưng chỉ dám đứng xa mà nhìn trong nước mắt, thử hỏi còn nỗi đau nào đau hơn đây? Cũng chẳng thể cầu xin Tiêu Phong tha thứ cho cha nàng, cho dù thật ra chẳng có gì để mà tha thứ, chỉ vì nàng không muốn Tiêu Phong đau khổ. 

Thúy Kiều bên hiếu bên tình còn có thể bán mình chuộc cha, nhưng A Châu thì chỉ có một con đường đầy nước mắt. Nàng thay cha đi phó hội, chịu năm chưởng hận thù của Tiêu Phong. Nhưng mà A Châu đâu phải là Không Kiến, chỉ một chưởng là hồn du địa phủ. Mà nàng làm thế cũng chẳng phải chỉ vì Đoàn Chính Thuần. Nàng làm thế cũng vì Tiêu Phong. Đoàn gia Đại Lí nổi tiếng với tuyệt kĩ Lục Mạch Thần Kiếm, đến một anh đồ gàn như Đoàn Dự cũng biết sử dụng, Tiêu Phong làm sao mà chống nổi. Hỡi ơi, ở đời đều không thoát nổi chữ "ngờ". Lục Mạch Thần Kiếm danh trấn giang hồ chỉ có mỗi anh đồ gàn Đoàn Dự là học được mà thôi. Chỉ đáng thương cho nàng A Châu, đến lúc chết vẫn không được cha mẹ nhận lại. Đến ước mơ đơn giản được cùng tình quân thả ngựa nuôi cừu một năm ngoài Nhạn Môn Quan cũng chẳng thành hiện thực, để cuối cùng khóc hận tử nạn dưới tay người yêu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến