SAO ĐÀNH, TÌNH ƠI!

119.
SAO ĐÀNH, TÌNH ƠI!

Chạnh lòng bão nổi sóng vương 
Mây sao xám ngắt chìm thương chốn nào 
Tình ơi xao xác ba đào 
Gió giông thế nớ e cau xa trầu.

Lặng tìm nợ chỉ duyên khâu 
Dõi phương trời thẳm, úa màu tình lang 
Đành hanh cho xót dạ chàng 
Thương nhau sao nỡ cứa lòng của nhau.

Thôi rồi nỗi nhớ khát khao 
Thì ra mơ ảo khiến đau cả người 
Tưởng là núi lớn khó dời 
Nào hay bánh vẽ xạo đời với nhau.

Nếu mà chẳng nợ trầu cau
Thì xin giữ chút sắc màu thuở xưa
Hay gì gió dập bão mưa
Mà gieo tiếng nặng như cưa tim lòng.

Mưa Ngâu rớt giữa rỗng không
Ngoái về kỷ niệm còn trông mong gì
Đã thương, thậm thụt thậm thì
Như trăng thuần khiết, đen sì áng mây.

Yêu thương như nợ trả vay 
Sao không tô thằm những ngày còn nhau
Biết ra sao, ở ngày sau
Mà đem đao kiếm xoáy đau tím hồn.

Trần gian lắm nỗi vô thường
Còn trong nhau hãy yêu thương hết mình
Một mai dẫu chẳng bình minh
Cũng còn kỷ niệm đá vàng mà mơ…

Vắt tim viết vội câu thơ
Gởi trăm năm chút thẩn thờ, xót xa…

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến