SÀI GÒN “TÁM CHUYỆN” NHẤT MỰC, NHÌ VÀNG, TAM KHOANH, TỨ ĐỐM – Lê Minh Quốc
SÀI GÒN “TÁM CHUYỆN”
NHẤT MỰC, NHÌ VÀNG, TAM KHOANH, TỨ ĐỐM
Người Sài Gòn có thú vui uống cà phê
ngoài phố, cà phê "quán cóc", cà phê hẻm và “tám” đủ thứ chuyện
trên trời dưới đất, ví dụ như là chuyện chữ nghĩa “rắc rối ghê” lúc nhâm nhi ly
cà phê sữa đá thơm lừng.
Con
trâu có lông màu đen, đích thị gọi “trâu đen”. Đố ai dám cãi. Tương tự, con
ngựa lông đen gọi “ngựa đen”? Không, phải gọi là “ngựa ô”. Vậy “mèo đen” cũng
gọi “mèo ô” Không, gọi “mèo mun”.
Gà
đen cũng được gọi “gà mun” chăng? Không, gà đen được gọi “gà ô”, vậy đũa đen
được gọi “đũa ô”? Không, người ta gọi “đũa mun”! Thế chó đen được gọi là “chó
ô”? Không, người ta gọi “chó mực”.
Vậy
ngựa trắng gọi là gì? Xin thưa, người ta gọi là “ngựa bạch”! Thế tóc trắng gọi
là “tóc bạch” chăng? Không, người ta gọi là “tóc bạc”!
Rắc
rối ghê!
Mà
này, tuy gọi “gà ô” nhằm chỉ con gà lông đen, nhưng nếu cần, người ta lại… “gà
đen” một cách tỉnh rụi: “Gà đen chân trắng, mẹ mắng cũng mua/ Gà trắng
chân chì, mua chi giống ấy”!
Ai
cũng thừa biết tỏng “gà trắng” còn được gọi “gà nhạn”. Vậy trâu trắng được gọi
là “trâu nhạn”? Không, người ta gọi là “trâu cò”. Dù vậy, có lúc trâu trắng
không được gọi “trâu cò”, lại gọi… “trâu trắng”. Ai lại không từng nghe
câu:“Trâu trắng đi đâu mất mùa đến đấy”.
Hồi
nhỏ, tôi sống ở Đà Nẵng, mẹ tôi có nuôi con chó lông vàng, nó khôn ngoan không
kém gì con Vàng của Lão Hạc, nhưng bà con quê tôi lại gọi “con phèn”.
Những
người sành nuôi chó đều biết đến câu: “Nhất mực, nhì vàng, tam khoang, tứ
đốm” là chỉ các giống chó khôn ngoan, lanh lợi. Chó đốm còn gọi “con vá,
con vện”! Hạng người ba bứa, đá cá lăn dưa chuyên đánh bã, bắt trộm chó bị gọi
“cẩu tặc”.
Tuy
nhiên, chưa hề nghe ai rủ nhau ăn “thịt cẩu”, ít ra cũng phải gọi đúng điệu
nghệ của dân bợm nhậu thứ thiệt là “cầy tơ”. Có câu ca dao trứ danh: “Đi
tu, Phật bắt ăn chay/ Thịt chó ăn được, thịt cầy thì kiêng” (?)
Lại
nghe câu “Chó ngáp phải ruồi” là nhằm chỉ kẻ gặp thời mà leo lên, leo
cao như “Chó nhảy bàn độc”, chứ chẳng có tài cán gì ráo. Những kẻ ấy, lúc
nào cũng hợm hĩnh, một tấc đến trời, nói năng phách lối nào khác gì “Chó
ghẻ có mỡ đằng đuôi”, cũng tựa như “Chuột chù lại có xạ hương”. Cách so
sánh ấy, cực kỳ ấn tượng và dễ nhớ.
“Chó
nào chó sủa lỗ không/ chẳng thằng kẻ trộm cũng ông ăn mày”, thế nhưng, có lúc
người ta không gọi chó sủa mà thay bằng… “chó cắn”! Đọc lại truyện ngắn trước
năm 1945, thấy rất rõ điều đó, chẳng hạn Nam Cao viết về Chí Phèo: “Đáp lại
hắn, chỉ có lũ chó cắn xao lên trong xóm”. Thế nhưng khi nghe“Chó dại cắn càn”,
“Chó cắn áo rách” thì không phải sủa mà nó… cắn thiệt!
Có
loại chó không biết cắn, biết sủa là “Chó cỏ rồng đất” - nhằm chỉ
loại bù nhìn vô dụng. Khi nghe hai người đối đáp: “Quê của cậu thế nào? Ruộng
vườn bát ngát chó chạy cong đuôi, cò bay thẳng cánh chứ gì?”. “Không
hề, quê mình chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Đó là cách nói nhằm chỉ vùng đất cằn
khô, khó bề làm ăn, luôn đói kém.
Đã
nói đến con chó, loài vật trung thành, giữ nhà canh trộm ắt không thể quên con
vật chí thân của nó là… con mèo. Từng nghe nói đến câu: “Mèo già hóa cáo”,
có thật vậy không?
Không,
là ám chỉ những ai nhiều kinh nghiệm, lọc lõi ngày càng trở nên quỷ quyệt, ranh
mãnh, láu cá. Nếu “Chó ngáp phải ruồi”, mèo cũng chẳng thua kém
gì “Mèo mù vớ cá rán”, cũng nhằm chỉ những ai may mắn một cách bất ngờ,
chứ không phải do có tài cán xuất sắc.
Như
ta đã biết, mèo đen gọi “mèo mun”, vậy cứ nhìn lông màu trắng xám tro, ta gọi
“mèo trắng” chăng? Không, gọi “mèo mướp”. Dân mê đọc truyện kiếm hiệp gọi bằng
cái tên “oách xà lách” là “bạch miêu”! Nói thế hoàn toàn không phải nói đùa,
bằng chứng có câu ca dao: “Con là trai gái trong nhà/ phải như mãnh hổ và
là bạch miêu”.
Còn
con mèo lông vừa đốm đen, vàng, trắng gọi là mèo gì? Gọi “mèo tam thể”, nghe cứ
như… thơ!
Đôi
lúc không muốn gọi con mèo là… con mèo, vậy gọi bằng cái tên gì cho thanh nhã
hơn? Ắt sẽ gọi “mỉu/miu/miêu”, chà, nghe cái âm “iu” ấy mới đáng yêu làm sao.
LÊ MINH QUỐC
Nhận xét
Đăng nhận xét