GIẢ SỬ


GIẢ SỬ 

Giả sử ngày nào đó  – lạc dấu chân em
Anh sao nhỉ? – Chắc là thê thảm lắm
Sẽ như lúa – trổ gặp mùa nắng hạn
Như mùa đông tím ngắt cả rừng cây...

Giả sử một ngày trời u ám, đông mây
Choàng tỉnh giấc, sờ quanh – em không còn nữa
Chắc là anh sẽ ngác ngơ như người rất đần độn
Xót cả lòng như muối xát từng cơn...

Mới giả sử thôi đã thấy nát tan hồn
Mất em rồi làm sao anh sống nổi
Mới xa nhau chưa tròn qua một buổi
Dạ bồn chồn như thể xa cả trăm năm...

Không có em, anh trơ trọi một mình
Tim tha thắt, người dại ngây như mất trí
Đời xám xịt dẫu nắng vàng chói lọi
Khuyết hay tròn
Dạ đâu còn mà ngắm ánh trăng thơ...

Không!
Anh không muốn giả sử như thế này đâu
Cứ muốn bên em mãi hoài trong nghê thường vũ mộng
Cho dẫu rủi có bị em ăn tuơi nuốt sống
(Giả sử em có lúc y như là sư tử đang gầm rống)
Anh vẫn sẵn sàng
Hiến mình
Cho móng vuốt tình yêu... 

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến