THƠ TÌNH NỒNG MẶN


THƠ TÌNH NỒNG MẶN


Thơ một thuở nhờ duyên mà thức giấc
Hâm lại men tình đã lỡ phôi pha
Mang nắng về hong ấm cõi lòng ta
Lóng lánh thương yêu của ngày gặp gỡ...

Đời bụi bặm phủ che ngàn tuổi nhớ
Dòng thời gian bôi xóa sạch nguồn yêu
Em đã đến như tiên nữ trong chiều
Thúc giục hồn nhau đượm đà lãng mạn.

Thơ một buổi cũng làm nên duyên phận
Sưởi lòng nhau qua lạnh giá đêm trường
Thơ thay lời, thơ nói tiếng yêu thương
Tình giọt bén mà hương lòng đượm thắm.

Hỡi Em gái, người cho ta nồng mặn
Để bừng khơi nỗi ao ước ngọt mềm
Lòng gượng nhẹ, môi tìm môi ước hẹn
Thao thức hoài, tình nhớ dậy niềm yêu.

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến