Bình THÁNG BA -Thanh Trắc Nguyễn Văn


THÁNG BA

Tháng ba mùa hạ sớm
Bút bi tím làm thơ
Sợi buồn nghiêng lấp lánh
Trang giấy bỗng thẩn thờ.

Tháng ba tròn giọt nhớ
Rơi miền ký ức xưa
Một chiều qua lối đó
Áo em mờ trong mưa.

Tháng ba mùa xuân vọng
Vỡ tiếng cười pha lê
Tung tăng đàn bướm trắng
Ngơ ngác bước ai về.

Tháng ba một người khóc
Bóng thầy giờ nơi đâu
Con đò xưa khuất núi
Hun hút dòng sông sâu.

Em về tìm tháng ba
Hái màu hoa điệp cũ
Con ve sầu còn ngủ
Chợt thức nhớ mùa xa…


Thanh Trắc Nguyễn Văn
(Cỏ Hoa Thì Thầm – NXB Thanh Niên-2002)
**************************************************
*
Mỗi một kết thúc đã hàm chứa sẵn trong đó một sự bắt đầu, như biểu thị của một vòng tròn nhân duyên bất tận của đất trời, cũng như của lòng người; như hạt giống chết đi không phải bị tan mất vào cõi hư vô, mà là để hoài thai chuẩn bị cho ra đời một chùm hạt mới, theo quy trình mặc định nối giống muôn đời...

Cuối Xuân – Đầu Hạ.
Cái nhịp vang vang của thiên nhiên muôn thuở nhẹ nhè đập vào cảm xúc của thi nhân, để bật ra biết mấy vần thơ THÁNG BA mướt mải – trong tâm hồn thi sỹ Thanh Trắc Nguyễn Văn – những rung động tiềm tàng, sâu kín mà khỏe khoắn, mạnh mẽ, chao chòng... như những nốt nhạc diệu kỳ lả lướt trong nắng mới tinh khôi, vàng rộm...

Tháng ba mùa hạ sớm
Bút bi tím làm thơ
Sợi buồn nghiêng lấp lánh
Trang giấy bỗng thẩn thờ
.


Nắng Hạ về sớm nên quyện lẫn với hương sắc còn sót lại ít nhiều của hồn Xuân phả nồng đượm lên trang giấy của lòng, với những điểm xuyết hạt tím li ti của huyền mơ và lãng mạn, khiến nguồn thơ chùng xuống, trầm bổng trong tiếng đồng vọng xa xăm, mê ảo của miền nhớ lượn về.

Tháng ba tròn giọt nhớ
Rơi miền ký ức xưa
Một chiều qua lối đó
Áo em mờ trong mưa.


Như chút thoáng nhớ về ngời Xuân dần mờ phai nhân ảnh, lòng chớm Hạ bâng khuâng vô cớ. Thấp thoáng trong miền sương quá vãng, dáng ai kia như gọi như mời, như tưới đẫm giọt nồng kỷ niệm trên trang giấy mở ngỏ lòng thơ.

Tháng ba mùa xuân vọng
Vỡ tiếng cười pha lê
Tung tăng đàn bướm trắng
Ngơ ngác bước ai về.


Và rồi sóng Hạ nhẹ dìu ta về vùng trời ký ức. Ở đó, những cánh phượng hồng lung linh trong nắng vàng huyễn mộng; những mái ngói sân trường, phấn trắng bảng đen, bè bạn ... Chấp chới hoài niệm vàng son của một thời áo trắng trinh nguyên, nhiều vô tư và đầy hiếu động. Rồi bỗng dưng tâm hồn se sắt lại, lịm ngất đi trong xót xa, khi vọng về âm hưởng ký ức của tình nghĩa thầy trò, gởi tiếc nuối, thương đau vào cõi vĩnh hằng...

Tháng ba một người khóc
Bóng thầy giờ nơi đâu
Con đò xưa khuất núi
Hun hút dòng sông sâu.


Và như quy luật muôn đời, hết Xuân tới Hạ, qua vực thẳm nản buồn sẽ dần vươn đến tuyệt đỉnh của sự mừng vui. Nắng Hạ rỡ ràng, ngon như mật ong rừng mới cất, xua đi muộn phiền, hong lại tâm tình cho trời mây ngan ngát một niềm yêu. Và vẫn cái ngỡ ngàng khi mùa đến sớm, dẫu háo hức bước về phía trước, mấy ai mà không nuối “chút màu xưa”.

Em về tìm tháng ba
Hái màu hoa điệp cũ
Con ve sầu còn ngủ
Chợt thức nhớ mùa xa…

****


Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn nhẹ nhàng lãng đãng khói sương, vương mang một chút hoài niệm dễ làm chùng lòng người khi lắng hồn trong tiếng thì thầm của cỏ hoa quá vãng… 

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến