Bình EM VỀ -Vũ Miên Thảo


EM VỀ!

Em về!
nỗi nhớ lăn quay
câu thơ ngan ngát hương say hoa vàng
duyên xuân
cài thắm Ngọc Lan
tóc mây xoã mộng chào ban mai hồng!

Em về!
có cũng như không
bao giờ không – có?
long bong cuộc tàn!
huơ tay
chặn bóng ngày tan
níu tà huy lại nhuộm vàng long đong

Em về!
Lối cũ nhuộm hồng
hoa tan tác cánh rắc hồng dấu xưa
ta ngồi
giữa tháng chờ mưa
nồng oi khoảng nhớ
ve lùa oán âm

Em về!
núi chẳng xanh mầm
truông mây nóng đá
suối trầm nguồn khô
cây xoè trăm ngón tay thô
khẳng khiu cành nhớ dật dờ gió run

Em về!
cứ thế!
mông lung
có – không
không – có
chập chùng
bóng mây!
vậy mà!
cứ trống vòng tay
ôm tim…
chạm phải lạnh đầy sương khuya

Vũ Miên Thảo
*****************
*
Trong cõi mê màng huyễn hoặc khói sương tình tự thoáng em về lung linh diễm ảo chợt gần chợt xa tựa dáng dấp của một bóng hình liêu trai mộng mị nào đó vờn lại qua song cửa sổ hão huyền như đang cợt giỡn trái tim yêu bé bỏng của một gã tình si

Em về!
cứ thế!
mông lung
có – không
không – có
chập chùng
bóng mây!
vậy mà!
cứ trống vòng tay
ôm tim…
chạm phải lạnh đầy sương khuya

Em có đó mà cũng như không, làm chênh chao nỗi nhớ đồng vọng thuở nào khiến tâm thức hụt hẫng đi khi dẫu đang là thực tại vẫn mơ hồ một thoáng xa xăm huyễn ảo không thật. Cái ngỡ ngàng đau đáu giữa mộng và thực còn hơn cả một nỗi lo xa nặng trĩu tâm lòng

Ôm em trong tay mà nhớ em những ngày sắp tới
(Thanh Tâm Tuyền)

Vẫn mãi hoài bồng bềnh trong sâu thẳm của nỗi niềm suy tưởng mơ đón em về cho kịp buổi hẹn trùng lai, mà dẫu là có khác biệt nhau giữa Mộng và Thực, giữa Chân và Ảo đi nữa thì người ơi, đó vẫn là hai mặt thực tế của cuộc đời này, nhờ đó mà hồn ta đẫm ngát thi vị hóa về cõi ta bà đầy bụi bặm khô khốc ấy!  

Em về!
có cũng như không
bao giờ không – có?
long bong cuộc tàn!
huơ tay
chặn bóng ngày tan
níu tà huy lại nhuộm vàng long đong

Muốn đoạt cả quyền tạo hóa trong ngày em về bên ta để vĩnh viễn sở hữu những ngọc ngà mộng tưởng mà bấy lâu tâm thức luôn xáo động với những khao khát đợi chờ, nào khác chi ước vọng bất khả này

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi. 

(Xuân Diệu)

Vì rằng tháng ngày không em đâu chỉ có lòng ta ốm o thê thiết mà đến cả những gì hiện hữu quanh ta cũng đều bị “nhiễm trùng” xác xơ úa nhạt tiêu điều…

núi chẳng xanh mầm
truông mây nóng đá
suối trầm nguồn khô
cây xoè trăm ngón tay thô
khẳng khiu cành nhớ dật dờ gió run

Mà có thế nào chăng nữa tình ơi, đã thệ nguyện cùng nhau từ muôn kiếp trước thì dẫu buộc phải muộn màng trong kiếp này đi nữa vẫn xin người cho ta được ngộ phùng hoan lạc trong buổi trùng lai… Bởi tim này đã mỏi mòn mong ngóng ngày đêm với bao dặc dằng trăn trở

Đi là đi mãi không em?
Ước nguyện mai sau có vẹn tuyền?
Nước có ngân lời hoài vọng cũ?
Gởi về cây bóng lá sơ nguyên?

(Bùi Giáng)

Để tiên cảnh bồng lai mà đã hoài khắc đậm sâu nơi tận đáy trái tim lòng si dại này sẽ được cây đủa thần tình yêu biến thành hiện thực vĩnh viễn

Em về!
Lối cũ nhuộm hồng
hoa tan tác cánh rắc hồng dấu xưa
………
Em về!
nỗi nhớ lăn quay
câu thơ ngan ngát hương say hoa vàng
duyên xuân
cài thắm Ngọc Lan
tóc mây xoã mộng chào ban mai hồng!

*****
Thơ Vũ Miên Thảo thường chập chùng ẩn ngữ trời cho, lại được ông dày công sáng tạo những ngôn từ nghệ thuật mới lạ, hiếm hoi, hiểm hóc và đầy tính biểu tượng… nên khó một ai có thể bóc tách hết mấy tầng ngữ nghĩa ẩn tàng sau lớp vỏ con chữ của bài thơ!

Một chút sẻ san gọi là đồng cảm đâu đó về một tứ thơ lãng mạn chuốt trau đã đánh thức khoái cảm trong hồn tha nhân đồng điệu…

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến