Bài 10: CUỘC SỐNG NGƯỜI DÂN CAMPUCHIA THỜI KHMER ĐỎ
Bài
10
THẦN TỐC GIẢI PHÓNG PHNOM PÊNH
VÀ PHÁT HIỆN BẤT NGỜ VỀ CUỘC SỐNG
NGƯỜI DÂN CAMPUCHIA THỜI KHMER ĐỎ
Bộ
đội xe tăng huấn luyện vượt sông. Ảnh minh họa.
Vượt
sông Mekong và chốt cứng đầu cầu
Tiểu đoàn 4
chúng tôi sau khi vựợt sông Mekong được lệnh chốt cứng đầu cầu bến phà Niek
Luong bên hữu ngạn. Đơn vị củng cố trận địa phòng ngự bảo vệ bến vượt, chờ đón
quân đoàn sang sông.
Trên bến ban
đầu chỉ có đội tàu há mồm LCU hoạt động hết công suất. Đơn vị nào đến trước hải
quân đưa sang trước, bất kể phiên hiệu sư đoàn, trung đoàn. Mỗi một thê đội xe
tăng, một khẩu đội lựu pháo, kể cả một trung đội bộ binh vượt sang được bờ sông
bên này là chiến thắng đã ở gần thêm một chút.
Ngay hôm sau,
một đoàn khinh hạm PCF gầm gừ xé nước, hộ tống mấy chiếc phà dân sự lớn ngược
dòng từ sông Tiền, sông Hậu dưới hạ lưu lên đến nơi.
Bến vượt Niek
Luong như sôi trên mặt sóng, hối hả không lúc nào ngừng. Tiếng máy tàu mải mướt
ầm ì suốt đêm suốt ngày, đưa các binh chủng kỹ thuật, các sư đoàn sang sông.
Các đơn vị
bạn đổ bộ xong là hành quân về hướng thủ đô Ph’nom Penh ngay. Từ bến sông này
đến đó chỉ khoảng 50 km nữa. Nếu tấn công hành tiến với hỏa lực tăng, pháo mạnh
thì chỉ hơn một giờ đồng hồ nữa là đến thủ đô đất địch.
Chúng tôi có
sự sốt ruột pha lẫn ghen tỵ với các đơn vị bạn, song nhiệm vụ chiến dịch quân
đoàn đã triển khai, chỉ có việc phải chấp hành.
Trung đội
thông tin chiếm cứ một chiếc nhà nổi vô chủ neo trên sông. Mé hông nhà, những
chiếc thùng phuy kết lại thành hàng, trên lót ván phẳng thành một chiếc cầu nối
với bờ. Nằm đây hơi khó ngủ vì sóng chân vịt tàu phà chạy qua, làm ngôi nhà dập
dềnh hơi chóng mặt.
Tôi gọi tên
ngôi nhà là thuyền Thiên Nga, như trong truyện "Không gia đình" đọc
hồi bé. Gió chướng trên sông thổi mát rười rượi ban trưa nhưng thấm lạnh vào
ban đêm.
Bộ
đội tăng thiết giáp huấn luyện. Ảnh minh họa.
Thôi đành
nhường suất tiên phong cho Sư đoàn 7, sau những đêm ngày hành quân liên miên đi
đầu, bây giờ chúng tôi lại may mắn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi lại sức.
Tiểu đoàn tôi
được lệnh nống ra, truy quét về hướng nam để mở rộng bến vượt. Chúng tôi toàn
lính trẻ nên phấn khởi lắm! Tốc độ đánh nhanh như thế này, hẳn ngày tiến vào
Ph’nom Penh ắt chẳng còn xa.
Phát
hiện bất ngờ về cuộc sống của người Campuchia thời Khmer Đỏ
Con đường
xuôi ven sông rợp mát bóng hàng cây vú sữa cổ thụ. Nếu cứ được đi xuôi mãi theo
dòng Mekong, chỉ ngày mốt là tiểu đoàn chúng tôi sẽ về đến thị trấn Châu Đốc
tỉnh An Giang nước Việt quê nhà.
Trên các ô
cửa đầu thang dãy nhà sàn, dân bạn ngồi tò mò nhìn những anh lính Việt. Không
thấy thanh niên, toàn người già với trẻ con. Dăm đứa bé sán lại những người
lính lạ. Chúng tôi trêu chọc lũ bé con trong ánh mắt thiện cảm của những người
già. Bọn trẻ con, và cả giống chó nữa, thường rất nhạy cảm với sự tốt bụng hay
thân thiện.
Đọc chuyện
cho các cháu nghe tại trường Hoa Hồng 1 (ngôi trường Quân đoàn 4 giúp đỡ xây
dựng nuôi và dạy trẻ mồ côi Campuchia sau thảm họa diệt chủng Polpot-Iêngxari).
Hành quân dăm
sáu cây số, đơn vị rẽ ngang hướng tây. Con đê lớn xuyên qua cái trảng chó ngáp,
song song với dòng mương thủy lợi. Đến đoạn cuối con đê, tiểu đoàn tiến vào một
nông trường lớn của địch.
Nổi bật trên
nền xanh cây trái, sừng sững một tòa nhà xây lợp ngói đỏ nền lát gạch bông. Một
khẩu hiệu đỏ lớn, chữ kiểu "giá đỗ" mà chúng tôi không đọc được, kẻ
ngang chỉnh chện cân đối phía trên bục sân khấu. Có lẽ đây là hội trường. Kiến
trúc khánh tiết hội trường mọi nơi trên thế giới đều có vẻ giống nhau.
Cách đó không
xa là cái nhà ăn tập thể liền bếp nấu, lợp lá thốt nốt rộng rãi dài dằng dặc.
Bàn ghế gỗ kê đơn giản nhưng ngăn nắp. Mấy chiếc nồi gang, chảo lớn bị bắn
thủng hết đáy, không để cho ta sử dụng.
Lính Polpot
đã thực hiện triệt để việc tiêu thổ kháng chiến. Hẳn đây là một hình mẫu nông
thôn XHCN theo mô phỏng nông trang Đại Trại bên Trung Quốc.
Một dãy nhà
sàn bé nhỏ cùng kiểu, đứng cách nhau đều tăm tắp xen giữa những hàng đu đủ trái
sai lúc lỉu. Trợ lý dân địch vận bảo nhà hạnh phúc của tụi nó đấy. Tên nào
nhiều "thành tích", nó cho về đây nghỉ dưỡng.
Tổ chức Angka
dựng vợ gả chồng, ghép đôi bất kỳ ngẫu nhiên theo những lá thăm gắp được. Bằng
cách phân bổ công bằng đó, đôi khi gã trai tơ có thể may mắn cưới được một chị
nạ dòng chính hiệu mà lính ta quen gọi là memai.
Tuyên thệ vợ
chồng rồi thì lên nhà hạnh phúc tha hồ ân ái tình yêu. Tôi trèo cầu thang lên,
đẩy cửa một "túp lều lý tưởng" tò mò ngó vào. Túp lều một gian trống
không, thậm chí còn không có cả chiếc giường hạnh phúc.
Có vẻ đôi
trái tim vàng này âu yếm với nhau ở luôn trên sàn, như thói quen thôn quê bao
đời. Con tắc kè vàng bệch bám cạnh mớ giẻ bẩn treo trên cột, nhìn tôi bằng đôi
mắt lồi lấc láo.
Thấy cái kẻng
treo đầu nhà ăn, thằng Cầm điếc anh nuôi nghịch gõ một hồi váng tai. Gà nghe
kẻng bỗng nhiên ở đâu đổ về đông nghịt.
Trời ơi! Lính
đang đói chất tươi mà gà trống choai, mái tơ quàng quạc lao thục mạng qua các
bụi cây, sấn vào quanh quẩn dưới chân, bao vây khu bếp. Thằng Điệp liên lạc thả
ba lô, nuốt nước miếng, liếc xéo sang chính trị viên Thưởng.
Bộ
đội Quân đoàn 4 làm nhà giúp nhân dân Campuchia ổn định cuộc sống mới sau thảm
họa diệt chủng Polpot-Iêngxari.
Trước khi mở
chiến dịch tổng tấn công này, toàn bộ các đơn vị tình nguyện quân tham chiến đã
phải học 9 điều quy định khi làm nghĩa vụ quốc tế trên đất bạn.
Theo các điều
quy định ngặt nghèo đó, chúng tôi chỉ có thể được phép dùng nước sông nước
giếng, được hái củi để đun nước nấu cơm, tất nhiên được thở bầu không khí thoải
mái trên đất bạn nữa, còn thì cấm trèo cây hái trái, cấm đụng vào hay lấy bất
cứ một thứ gì của dân, dù là nhỏ nhất.
Anh Thưởng
già chính trị viên mặt lạnh như thép nòng, bảo thằng Điệp giở cơm vắt chấm muối
ra ăn. Thằng Luân thất vọng, uể oải lấy dao găm cắt cơm vắt.
Anh Sơn tiểu
đoàn trưởng cũng không nói gì, ngoảnh đi chỗ khác cầm miếng cơm thản nhiên
nhai. Thấy tụi thông tin bậu xậu xung quanh chưa ăn, như còn ngần ngừ chờ đợi
điều gì, anh Mão tham mưu bỗng nổi điên lên, quát "không tao vứt cơm cho
gà ăn hết giờ!"
Tôi gọt vắt
cơm chớm thiu bên ngoài, chấm muối trệu trạo nhai. Phần vỏ vứt cho đàn gà tranh
nhau. Vừa nhai cơm vắt, tôi vừa nhớ đến bài sinh vật học về phản xạ có điều
kiện hồi lớp 7 ngày xưa cô Chi dạy.
Trong phản xạ
không điều kiện, cung phản xạ chỉ cần phản ứng báo qua tủy sống, như phản xạ bú
mẹ của các em bé sơ sinh chẳng hạn. Còn phản xạ có điều kiện là phản xạ được
hình thành theo thói quen, qua rèn luyện trong cuộc đời.
Ăn cơm đúng
kẻng hẳn lũ gà nông trang này đã được mấy thằng lính Polpot rèn luyện khá kỹ.
Tài thật! Tài đến thế là cùng! Thưa ông giáo sư sinh học nước Nga tên là
Pavlov!
TRUNG SỸ
Nhận xét
Đăng nhận xét